Lê Mạn Nhu nao nao, lập tức quay lại dáng vẻ bình tĩnh không gì lay chuyển của mình: “Chắc chắn cô nhớ nhầm rồi.
Bốn mắt nhìn nhau, Đinh Mỹ Trân khắc sâu vẻ ngoài của cô, cảm giác quen thuộc ập đến nhưng cô ta không tài nào nhớ ra mình đã gặp cô ở đâu.
Lê Mạn Nhu lịch sự mỉm cười với cô ta rồi cất bước rời đi.
Khi cơn gió thổi phớt qua, dường như có thứ gì đó lướt qua trái tim của cô... Tầm mắt bắt đầu trở nên mờ ảo.
Nếu không vì Đinh Mỹ Trân trêu chọc cô hết lần này đến lần khác, có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không liên quan gì đến nhà họ Đinh.
Tập đoàn Kinh Thị, chiếc Lamborghini dừng lại trước tòa nhà cao tầng thì tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
Kinh Tử Sâm nhàn nhã cởi dây an toàn ra, anh lấy điện thoại ra, nhìn số vừa gọi đến rồi bắt máy...
“Cậu Đinh, Đinh Mỹ Trân chủ động bắt chuyện với mợ chủ ở ven đường, nhưng mợ chủ không lên xe của cô ta” Cấp dưới báo cáo: “Ở đoạn đường này không thể bắt taxi, cậu định để mợ chủ đi bộ về thật sao ạ?”
Hai mắt Kinh Tử Sâm sẫm lại, anh suy nghĩ giây lát rồi cúp máy, thắt dây an toàn vào rồi bắt đầu lái xe.
Lê Mạn Nhu đi một mình trên con đường lát nhựa, nơi này rất ít xe qua lại...
Không ngờ Kinh Tử Sâm lại vứt cô ở đây! Rốt cuộc anh biết thương người là gì không? Đúng là đồ quỷ yêu vô tình, khát máu!
Cô không về thôn Đông Mai được rồi, không biết từ đây đến đó mất khoảng bao lâu, chân của chú Lý đã đỡ hơn chút nào chưa.
Trong chiếc xe thể thao mui trần đậu ở ven đường, Đinh Mỹ Trân khẽ vuốt ve cắm mình bằng những ngón tay bóng loáng, hàng mày xinh đẹp nhíu chặt, rất nhiều câu hỏi trong lòng không có lời giải đáp.
Rốt cuộc Lê Mạn Nhu là ai?
Cảm giác quen thuộc này đến từ đâu?
Tại sao kể từ lúc gặp Lê Mạn Nhu đến giờ, Đinh Mỹ Trân cứ cảm thấy bất an khó tả?
Tiếng chuông điện thoại vang lên đã kéo suy nghĩ của cô ta quay về.
Đinh Mỹ Trân lấy điện thoại ra, đối phương mời cô ta quay về trường quay, thái độ vô cùng tốt, đầy vẻ cầu xin.
“Các người nghe không hiểu tiếng người à? Tôi nói hôm nay không quay chụp gì hết.” Cô ta bực bội cúp máy rồi khẽ trợn mắt.
Cô ta chảnh đấy, cô ta có tiền.
Nhà tài trợ cho quảng cáo lần này là tập đoàn Đinh Thị, còn cô ta là người thừa kế tương lai của tập đoàn Đinh Thị.
Chiếc Lamborghini lao nhanh trên đường, chạy thẳng đến chỗ Lê Mạn Nhu.
Kinh Tử Sâm nắm chặt tay lái, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng về trước.
Anh nhớ lần đầu tiên anh dẫn cô công khai với bên ngoài, trong bữa tiệc sinh nhật của Hàn Thiên Di, ánh mắt cô nhìn Đinh Quang Viễn rất lạ.
Bây giờ cô lại là thầy của Thẩm Tư Trung...
Mối quan hệ giữa cô và Hàn Thiên Di khá thân thiết, nhưng người ta là con gái của chủ tịch thành phố, vô số thiên kim tiểu thư muốn bắt chuyện đều không có cơ hội.
Một người phụ nữ sống ở vùng quê nghèo khó suốt bảy năm trời, sao có thể có quan hệ với những người nhu vậy được?
Khoảng mười phút sau, chiếc Lamborghini thắng gấp và dừng lại bên cạnh Lê Mạn Nhu.
Bánh xe để lại một vết trượt dài trên mặt đường vì thắng quá đột ngột, tiếng kít xe khi thắng lại vang lên chói tai.
“Bị thần kinh à?” Lê Mạn Nhu vừa ngước lên thì phát hiện đó là Kinh Tử Sâm.
Cô kinh ngạc, sau đó chẳng buồn để ý đến anh, bèn nhanh chóng đi về trước.
Chiếc Lamborghini chạy đến một chút rồi dừng bên cạnh cô.
Lúc này Lê Mạn Nhu bất ngờ chạy đi.
Ánh mắt Kinh Tử Sâm đen thẳm, anh lại khởi động xe, lái xe bằng với tốc độ chạy bộ của cô.
Lê Mạn Nhu sôi máu! Anh thấy vui không hả! Làm sao cô chạy nhanh hơn Lamborghini được chứ?
Dường như Kinh Tử Sâm rất thảnh thơi, anh cầm lái bằng một tay, một tay đặt lên cửa xe bên cạnh, khống chế tốc độ, ánh mắt cứ tập trung trên người cô.
Ai ngờ trong cơn tức giận cô lại chạy được gần mấy trăm mét.
Thường ngày Lê Mạn Nhu rất ít vận động nên giờ hai bắp chân đau nhức, mềm nhũn. Không được, nếu cứ chạy như thế này thì không hay, thế là cô thở hồng hộc rồi dừng hẳn.
Lê Mạn Nhu cúi người chống tay xuống đầu gối, cảm thấy trước mắt hoa lên.
Cô thoáng nhướng mắt nhìn sang bên cạnh, trông thấy một đôi giày da sáng bóng đập vào mắt.
Cô nhắm mắt lại, chấp nhận số phận, hít sâu mấy hơi mới đứng thẳng dậy, ngước lên nhìn vào anh.
Kinh Tử Sâm nhét hai tay vào túi, đứng trước mặt cô, giọng điệu trêu tức: “Cô định chạy về đấy à?”
Cô nghiến răng: “Coi như anh giỏi. Sau đó cô vòng qua bên kia, mở cửa ngồi vào ghế lái phụ, cơn tức giận nghẹn trong lồng ngực.
Điện thoại bất ngờ đổ chuông nhưng anh không bắt mắt, chẳng buồn dòm điện thoại lấy một cái.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất