Lúc Ngọc Tịnh Thi nhìn thấy anh, trái tim nóng lên, máu trong người giống như đang sôi trào, tâm trạng cũng trở nên cực kỳ vui vẻ.
“Tử Sâm. Cô ta dừng lại trước mặt anh rồi hỏi: "Chào buổi sáng” Cô ta cố tình ngăn cản bước chân của anh, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đã lâu rồi anh không nhìn cô ta như vậy.
Ánh mắt của Ngọc Tịnh Thi nhìn về phía tóc mái của anh, duỗi tay chạm nhẹ vào, Kinh Tử Sâm hơi nghiêng người ra sau.
“Bị dính vỏ hạt dưa” Cô ta giúp anh lấy xuống, rút tay về rồi cười hỏi: “Hôm nay công ty bận rộn như vậy, anh lại đi ra ngoài, có chuyện gì sao? Em có thể giúp gì cho anh không?”
“Không có gì.” Kinh Tử Sâm mặt mày trong trẻo lạnh lùng, đi vòng qua cô ta, sải bước đi về phía trước.
Trái tim của Ngọc Tịnh Thi đập hẫng một nhịp, xoay người nhìn bóng lưng ấy, sau đó đuổi theo tới phòng làm việc, đi tới trước bàn làm việc của anh.
Kinh Tử Sâm ngồi xuống chiếc ghế làm việc được đặt làm riêng, giương mắt nhìn cô ta.
Ánh mắt của anh lúc nào cũng khiến cô ta dễ dàng chìm đắm, nhưng cô ta cũng không làm gì thất lễ.
Cô ta vội vàng đưa tài liệu đến trước mặt anh, nở nụ cười chuyển chủ đề: "Gần đây bộ phận thiết kế đã thiết kế được 28 kiểu hàng mẫu, anh xem qua thử đi, mấy cái này em đã đích thân chọn lọc ra, cực kỳ đặc biệt.
Cô ta nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Kinh Tử Sâm không có chút thay đổi, giống như hoàn toàn không nghe thấy cô ta nói gì.
“Mọi người rất xem trọng thiết kế lần này.” Cô ta mỉm cười nói: “Rất nhiều tác phẩm đều do bọn họ thức trắng đêm mà làm, phần lớn người làm trong ngành sáng tạo đều cho rằng buổi tối sẽ có nhiều linh cảm hơn..”
Cô ta còn chưa dứt lời thì đã thấy Kinh Tử Sâm cầm điện thoại di động lên, bấm một dãy số ngay trước mặt cô ta.
Một lát sau, anh lên tiếng hỏi: “Thẩm Tư Trung, hôm nay cậu có ở nhà không? Tan làm tôi đến chỗ cậu.
Nụ cười trên mặt Ngọc Tịnh Thi lập tức trở nên cứng đờ, vừa rồi báo cáo xem như công cốc, anh không hề nghe cô ta nói gì hết!
Cô ta cứ thế nhìn anh cúp máy.
“Em dẫn Quân Hạo đến chỗ Thẩm Tư Trung. Cô ta mỉm cười tìm chuyện để nói: “Lấy thuốc đặc trị, thoa mấy ngày thì máu bầm sẽ tan, cho nên anh không cần lo lắng.”
Ý của cô ta là, thời gian của Kinh Tử Sâm là vàng là bạc, không cần phải vì Quân Hạo mà đến chỗ của Thẩm Tư Trung.
Cuối cùng Kinh Tử Sâm cũng ngước mặt lên, hờ hững đánh giá cô ta.
Cô ta bị nhìn mà thấp thỏm: “Có chuyện gì vậy?”
“Nếu như không còn chuyện gì khác, cô có thể đi được rồi. Kinh Tử Sâm nói xong thì mở máy tính ra bắt đầu làm việc.
Trái tim của Ngọc Tịnh Thi trở nên lạnh lẽo, đối với anh, cô ta hoàn toàn tàng hình ư?
Trước kia anh không phải như thế này.
Ít nhất lúc báo cáo công việc, anh vẫn sẵn lòng trao đổi và nói chuyện.
Ngọc Tịnh Thi nhìn bản thảo thiết kế trên bàn, cũng ngại ở lại đây, bèn mang theo thất vọng xoay người ra khỏi phòng.
Buổi chiều hôm đó, Lê Mạn Nhu đã in xong hợp đồng, cảm thấy rất vui vẻ.
Chỉ chờ Kinh Tử Sâm về rồi ký hợp đồng thôi!
Vì muốn anh có tâm trạng tốt trước khi ký hợp đồng, cô quyết định tự mình xuống bếp!
“Mẹ ơi rau này phải rửa mấy lần ạ?”
“Ba lần đó con, giống như ở thôn Đông Mai ấy” Cô đeo tạp dề, nhẹ giọng trả lời: “Phải rửa thật kỹ”
Bảo Ngọc cũng đi qua: “Mẹ, đã lâu rồi mẹ không thái thịt đúng không? Phải cẩn thận đó, con dao này có vẻ rất bén.
“Biết rồi bé cưng, Mẹ sẽ chú ý, con đi rửa nấm hương đi.”
“Vâng ạ!”
Lê Mạn Nhu và mấy đứa trẻ bận rộn dưới bếp.
Cảnh tượng này vốn dĩ phải khiến quản gia Thẩm cảm thấy vui vẻ, cậu Kinh về nhà là có thể ăn được bữa cơm do chính tay vợ con mình nấu, chắc chắn sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.
Nhưng anh ta đọc xong nội dung bản hợp đồng, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
“Mợ chủ. Cô có thể suy nghĩ lại được không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất