Gần hai tiếng băng băng trên đường cao tốc xuyên ngoại ô, chiếc xe bọc thép dừng lại bên cổng chính đại học Washington trong ánh chiều buông nhàn nhạt, ánh nắng đầu đông lạnh như kim châm lên mặt đất, phản chiếu một tầng sáng mỏng mảnh như sương.
Lam Tịch Dao mở cửa xe, bước xuống. Chiếc váy dài ôm lấy vóc dáng thanh nhã nhưng có phần mỏi mệt, từng bước chân cô chậm rãi, không vội vã, như thể thời gian nơi cô trôi với tiết tấu riêng biệt. Mái tóc nâu mượt được buộc cao, vài lọn bung rũ theo gió lùa, tô điểm cho gương mặt thanh lãnh không nhiễm bụi trần.
Phòng nghiên cứu tầng năm trong khu thí nghiệm trọng điểm của Washington vẫn mang vẻ tĩnh mịch như mọi khi. Ánh nắng nhợt nhạt từ khung cửa kính lớn đổ dài lên mặt sàn trắng, phản chiếu hương hoa mùa xuân.
Bên cạnh thùng rác, một bó hoa hồng đỏ đã bị dập nát. Cánh hoa xơ xác, lả tả như máu loang trên nền sàn lạnh. Tựa như một màn tỏ tình vừa bị chặt đứt không thương tiếc – mà kẻ ra tay, là một người không có tên trong vở kịch này.
Tề Thiên Vũ đứng cạnh bàn làm việc, tay áo sơ mi xắn cao, ngón tay thon dài đang từ tốn lau sạch vệt nước trên tay bằng một mảnh khăn giấy. Động tác chậm rãi, chăm chú, lạnh nhạt như thể không phải đang lau nước, mà là đang xóa bỏ một thứ phiền nhiễu.
Cửa phòng nhẹ nhàng bật mở.
Lam Tịch Dao bước vào, áo blouse trắng bên ngoài, cả người toát ra khí chất thông tuệ, lạnh lùng. Nhưng ánh mắt cô khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, lại không hề xa cách như vẻ ngoài.
“Sao anh có thể vào được đây?”
Khu nghiên cứu cá nhân – nơi được xem là khu vực tối mật trong nội viện, chỉ có giáo sư và những sinh viên ưu tú có thành phẩm độc lập mới được cấp quyền ra vào. Không phải người trong ngành sẽ chẳng thể hiểu, nhưng bất kỳ ai từng đặt chân tới đây đều biết rõ: dẫn người lạ vào khu vực này không khác nào mở cửa sau cho kẻ địch tiến vào sào huyệt. Thế nên, không phải người có phận sự thì miễn vào.
Cô nhìn thấy bó hoa trong thùng rác chỉ sau một cái liếc. Trong mắt vụt qua một tia ngạc nhiên mơ hồ, nhưng rất nhanh đã chìm vào tĩnh lặng. Không hờn, không tiếc. Cô hiểu rõ, bó hoa ấy nếu đặt vào tay mình, e là cũng chỉ đổi sang một cái thùng rác khác. Nhưng... đáy mắt cô lại thoáng hiện một nét cong như cánh bướm đập cánh nơi tâm hồn.
Một nét vui mừng... kín đáo đến mức người khác cũng không nhận ra.
Cô bước đến, chất giọng thanh thanh mang theo một nụ cười dịu nhẹ, mềm mại như mưa xuân:
“Bó hoa kia... ai dạy anh ném cho tan tác vậy?”
Ánh mắt ấy nhẹ như gió thoảng, mang theo một nụ cười mỏng trên môi:
“Cũng không đến mức vì một bó hoa mà giận đến vậy chứ?”
Tề Thiên Vũ không ngẩng đầu. Khăn giấy trong tay anh đã lau đến lần thứ ba. Đến lúc này mới khẽ buông ra, ngón tay thả rơi mảnh khăn nhàu nhĩ vào sọt rác. Giọng anh vang lên, trầm thấp, pha chút giễu cợt mơ hồ:
“Tôi chỉ vứt rác đúng chỗ, Lam tiểu thư có ý kiến gì sao?”
Không gọi “Tịch Dao”, mà là “Lam tiểu thư”.
Quả nhiên... giận rồi.
Có lẽ trong quãng thời gian cô vắng mặt nơi này, đã từng có người ghé qua, để lại một bó hoa tình ý. Sự tình như thế, đối với cô mà nói, cũng chẳng lấy gì làm lạ – bởi vốn dĩ, những chuyện như vậy vẫn thường xảy ra, như cơm bữa, nước chén, đã thành thường lệ. Nhưng đối với vị cao cao tại thượng này, là điều không thể tha thứ.
Lam Tịch Dao nghiêng đầu nhìn anh, đôi môi hé cong như đang nhấm nháp một chuyện thú vị. Cô tiến thêm một bước, ngẩng mặt đối diện, ánh mắt trong veo như suối cổ cốc, lại lặng lẽ dâng lên chút làn sương đùa cợt:
“Dù gì cũng là tâm ý của người khác, anh thật sự nhẫn tâm ném bỏ như vậy?”
Tề Thiên Vũ rốt cuộc cũng ngẩng đầu.
Trong đôi mắt đen sâu kia, không có sóng gió, nhưng lại ẩn tàng một thứ cố chấp nén sâu đến mức đáng sợ. Như một con sói trắng đang nằm phục, bộ lông bạch tuyết phủ sương, ngoan ngoãn giả vờ mềm mỏng, chỉ chờ giây phút con mồi sơ hở mà xé toạc.
Anh bước về phía cô.
Khoảng cách càng rút ngắn, không khí trong phòng như bị hút cạn. Lam Tịch Dao ngửa đầu, không lùi, không né. Cô không thích yếu thế, và càng không thích bị dồn đến chân tường. Nhưng ánh mắt người đàn ông kia… khiến trái tim trong lồng ngực cô như bị ai đó nắm chặt.
Hơi thở anh phủ sát, từng chữ vang lên tựa như mê dược:
“Tịch Dao, em vừa nhắc đến... ‘tâm tư’? Nói lại một lần nữa xem nào.”
Xem anh có phạt cô hay không.
Giọng anh không lớn, nhưng mang theo âm điệu trầm thấp tựa như trêu ghẹo. Mỗi một chữ rơi xuống, như cào nhẹ vào đáy lòng cô.
Lam Tịch Dao không tránh né. Cô mỉm cười, ánh mắt cong cong nơi đuôi mắt ẩn chứa chút khêu khích mềm mại.
“Anh trông hung dữ quá đó.”
Tề Thiên Vũ cười nhẹ, cúi đầu, thì thầm bên tai cô. Hơi thở nam tính hòa vào không khí, phả vào thùy tai mẫn cảm khiến cô khẽ run.
“Tôi không giỏi mấy trò lãng mạn,” giọng anh trầm thấp, lười nhác mà mê hoặc “Nhưng nếu em thích, tôi có thể mua cả một cánh đồng hoa. Còn nếu em cần thứ gì chân thành hơn… thì tôi chỉ có chính mình. Em... có nhận không?”
Câu nói ấy như ném một hòn đá vào mặt hồ đang yên. Gợn sóng lan ra từng vòng trong lòng Lam Tịch Dao.
Khoảng cách này… gần quá!
Cô giơ một ngón tay chọc nhẹ vào ngực anh, muốn đẩy ra nhưng chẳng có chút lực nào. Một ngón thôi – cũng run run như thể vừa chạm phải lửa. Tịch Dao cất giọng nhỏ nhẹ, rơi vào tai Tề Thiên Vũ lại như làm nũng:
“Anh... đứng gần vậy không thấy kỳ à? Thở vào tai người ta như thế, chẳng đứng đắn chút nào.”
Đối diện với biểu cảm bối rối mà kiên cường ấy, Tề Thiên Vũ chỉ thấy lòng ngứa ngáy.
Anh không tránh.
Ngược lại, anh cúi thấp hơn một chút, hầu kết khẽ động, hơi thở phả thẳng vào cần cổ mảnh mai của cô. Giọng anh, lúc này giống như đang trêu đùa nhưng lại đầy ẩn ý:
“Không thích. Em bảo không đúng thì… anh càng muốn làm cho đúng.”
Câu nói nhẹ như lông vũ nhưng đập thẳng vào tim.
Tịch Dao đỏ mặt.
Mắt cô ánh lên sự bối rối như nai con hoảng hốt, nhưng không hề né tránh. Lúc Tề Thiên Vũ bất ngờ vòng tay ra sau lưng cô, kéo cô áp sát vào người mình, cô khẽ hít một hơi.
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt mà ngọt ngào, như đang mắc kẹt giữa mê cung của lý trí và bản năng. Da thịt kề cận, nhiệt độ tăng vọt, đến cả cánh bướm bay ngoài cửa kính cũng như ngừng lại giữa trời xuân.
Một giọng nói khe khẽ trôi qua vành môi cô:
“Tề Thiên Vũ… đang ở trường.”
Anh cười khẽ, trầm thấp như lời dụ hoặc:
“Anh đang thử nghiệm phản ứng hóa học thôi. Thứ dung môi tên là Tịch Dao... em xem, hiệu quả có vẻ mãnh liệt thật đấy.”
2
Khóe môi Tề Thiên Vũ cong lên, không sâu, nhưng lại như vạch ra một lằn ranh mập mờ giữa cưng chiều và giam cầm. Anh cúi đầu thêm một chút, sống mũi cao thẳng vô tình lướt qua gò má trắng mịn của cô, cọ sát nhẹ một lần – tựa như vô tình, nhưng rõ ràng là cố ý.
Lam Tịch Dao hơi nghiêng người, nhưng không rút lui. Giống như con bướm trắng bay lạc vào mạng nhện, nhẹ nhàng giãy giụa, nhưng lại chẳng thật tâm muốn thoát.
Bàn tay anh, vẫn giữ sau lưng cô, bắt đầu di chuyển chậm rãi lên phần thắt lưng mềm mại. Ngón cái khẽ vuốt qua phần mép áo blouse, rồi dừng lại ngay bên hông, cách một lớp áo mỏng là da thịt mịn màng như ngọc. Anh dừng lại, không tiến thêm.
“Đừng làm thế…” giọng cô khẽ như gió, gần như lạc đi. Nhưng câu nói ấy… nghe thế nào cũng không giống từ chối.
Tề Thiên Vũ hơi nghiêng đầu, ánh mắt đen sâu như biển đêm, thấp giọng hỏi:
“Là không muốn... hay là đang chờ tôi làm thêm một chút?”
Cô mím môi, ánh mắt hơi dao động, rồi bất giác đưa tay muốn đẩy ngực anh ra. Nhưng chỉ vừa chạm vào vạt áo sơ mi phẳng phiu ấy, bàn tay cô đã bị anh giữ lấy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất