Khoảnh khắc ấy, không gian như đông cứng.

 

Tịch Dao cảm thấy hơi thở của mình đang phản bội bản thân – rối loạn, đứt quãng. Hình ảnh người đàn ông trước mặt không còn lạnh lùng nữa. Ánh mắt anh mang theo một loại lửa âm ỉ, thứ dục vọng bị lý trí đè nén đến gần phát nổ, vừa nguy hiểm, vừa mê hoặc.

 

Anh đột nhiên nhấc cô ngồi lên mép bàn làm việc.

 

Động tác vừa dứt khoát, vừa không cho cô kịp phản ứng. Lưng cô khẽ đụng vào mép máy phân tích mẫu, lạnh buốt khiến toàn thân run lên.

 

Rồi môi anh hạ xuống.

 

Không phải nụ hôn vồ vập, mà là sự khẽ khàng đến đáng sợ. Môi anh lướt qua xương trán, rồi trượt xuống gò má, dừng lại nơi chóp mũi, lại nhích xuống thêm nửa phân – ngay tại ranh giới của một nụ hôn thực sự.

 

Mỗi điểm chạm như mang theo dòng điện ngầm, khiến làn da cô nổi gai ốc, tâm trí rơi vào một khoảng trống trơn ướt lạnh và hỗn loạn.

 

Tịch Dao cắn nhẹ môi dưới, hít sâu một hơi, cố lấy lại bình tĩnh:

 

“Khoan đã....”

 

Cô chưa sẵn sàng.

 

Giọng Tịch Dao run run, nhưng vẫn cố gắng giữ vẻ tỉnh táo.

 

Tề Thiên Vũ chậm rãi gật đầu, trán chạm nhẹ vào trán cô, ánh mắt rũ xuống, giọng nói như có như không:

 

“Tôi biết. Nên chỉ dừng lại ở đây. Để em nhớ…”

 

“Nhớ cái gì?”

 

Anh mỉm cười, không đáp.

 

Tay anh rời khỏi eo cô, cúi người nhẹ nhàng chỉnh lại áo blouse cho cô như chẳng có chuyện gì xảy ra.

 

Trước khi tách ra, anh cúi đầu, khẽ thì thầm bên tai cô một câu khiến cả sống lưng cô nổi gai:

 

“Nhớ cảm giác... suýt nữa thôi, là chúng ta–”

 

Câu nói khẽ vang lên bên tai, như độc chú cấm kỵ.

 

Lạnh sống lưng – Nóng trong tim.

 

Ngay khoảnh khắc ấy–

 

“Tịch Dao ơi!”

 

Thanh âm của Lạc Uyên vang vọng từ đầu hành lang, như một chiếc chuông gió lạnh lẽo xé toạc bầu không khí vốn đang mờ mịt, ngột ngạt trong phòng thí nghiệm. Một câu nói đơn thuần, lại như một lưỡi dao bén nhọn chém rách tầng mây dục vọng vừa mơ hồ kéo tới.

 

Tịch Dao giật bắn người, như thể vừa bị kéo ra khỏi một giấc mộng xuân đầy cấm kỵ. Toàn thân cô chấn động, hai tay theo phản xạ đẩy mạnh vào ngực Tề Thiên Vũ. Gót chân trượt nhẹ trên mặt sàn sứ trắng bóng, khiến chiếc ghế xoay phía sau đổ nhào, phát ra một tiếng “cạch” khô khốc, vang vọng như một hồi chuông cảnh tỉnh.

 

Nơi đáy mắt cô vẫn còn vương hơi nước, hàng mi run lên như cánh bướm trong mưa, ánh nhìn rối loạn, chưa kịp hoàn hồn. Trái tim nện từng nhịp hỗn loạn trong lồng ngực, như muốn xuyên qua xương sườn mà chạy trốn. Đầu ngón tay khẽ run, làn da vẫn còn lưu lại nhiệt độ từ những điểm chạm như lửa vừa qua.

 

 

Trái lại, Tề Thiên Vũ chỉ hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười như có như không, ánh mắt trầm tĩnh như nước giếng cổ – bình thản đến mức đáng sợ, tựa hồ tất cả đều nằm trong dự liệu.

 

“Bình tĩnh.” Hắn nhẹ giọng nói, âm điệu trầm thấp như sóng ngầm dưới đáy vực, lặng nhưng đủ sức rung chuyển lòng người.

 

Cánh cửa mở ra. Tiếng bước chân xen lẫn âm thanh cửa kính va vào tường tạo nên một âm hưởng chói tai trong không gian vốn yên tĩnh. Lạc Uyên sải bước vào trong.

 

“Tịch Dao! Cậu– ?” Giọng nói ấy như kéo cô về hiện thực. “Cậu sao vậy?”

 

Tịch Dao nhanh chóng tựa người vào bàn thí nghiệm bên cạnh, cố ổn định hơi thở. Đôi môi khẽ nhếch lên nụ cười gượng, ánh mắt hơi cụp xuống để che giấu tia hoảng hốt chưa tan.

 

“Tớ ổn… không sao đâu.”

 

Chút giọng mũi khàn khàn sau câu nói khiến chính cô cũng thấy ngượng ngập. Cô đưa tay lên vuốt nhẹ một lọn tóc rũ xuống bên má, động tác nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, giả vờ như đang trấn tĩnh. Nhưng ánh mắt kia, dù có che giấu cách mấy, vẫn loáng lên một tầng mờ ám dễ khiến người khác nghi ngờ – chỉ tiếc là Lạc Uyên chẳng phát hiện ra.

 

“Người này là…?” Lạc Uyên đảo mắt sang người đàn ông đang đứng cạnh, khí tức toả ra từ người này khiến cô không dám bước gần hơn.

 

Tịch Dao lập tức chen lời, giọng có chút vội vàng không che giấu được: “Là… người quen của tớ.”

 

Sự hấp tấp của cô khiến Lạc Uyên thoáng sửng sốt. Đôi mắt tròn mở to, khóe môi mấp máy như định hỏi thêm điều gì, nhưng chưa kịp cất lời thì Tịch Dao đã nở một nụ cười duyên dáng, tựa đoá hoa lê đầu cành xuân: “Là con trai dì tớ. Tới đây đưa ít tài liệu từ viện nghiên cứu chính.”

 

Câu nói được thốt ra với vẻ tự nhiên, nhưng cổ họng khẽ khô, sống lưng còn vương tàn dư lạnh lẽo từ nụ hôn suýt xảy ra ban nãy.

 

Lạc Uyên cuối cùng cũng “à” lên một tiếng dài, gật đầu lia lịa như vừa được gỡ nút thắt:

 

“Người quen cậu đến mà không nói trước à? Nhìn biểu cảm hốt hoảng của cậu mà mình cứ tưởng như trời sập đến nơi.”

 

Tịch Dao liếc xéo Tề Thiên Vũ đang đứng bên cạnh – một người đàn ông vẫn luôn yên lặng, không thừa một động tác, không thừa một ánh mắt, nhưng khí chất bá đạo lại tựa dã thú canh giữ lãnh thổ, khiến người khác vô thức mà dè chừng.

 

Cô mím môi, nhỏ giọng: “Có nói gì đâu…”

 

“Hửm? Cậu nói gì vậy?”

 

“Không có gì. Chắc anh ấy có nhắn mà tớ không để ý.”

 

Lạc Uyên khẽ gật đầu, nhưng vẫn không giấu nổi sự rụt rè khi chuyển ánh mắt sang người đàn ông đứng yên bất động suốt nãy giờ.

 

Tề Thiên Vũ – vẫn như cũ, đôi mắt hẹp dài, ánh nhìn sâu thẳm như vực tối đáy lòng, khí chất lạnh lẽo nhưng ẩn chứa mị lực tà mị. Dưới ánh đèn trần trắng nhợt nhạt, đường viền gương mặt anh khắc họa góc cạnh như tạc, khiến người ta không dám nhìn quá lâu.

 

Nhận ra mình bị thu hút quá mức, Lạc Uyên liền vội cúi đầu chào, thái độ lễ phép đầy căng thẳng:

 

“Chào anh, em… em là bạn của Tịch Dao…”

 

Không chờ anh đáp lời, cô đã nhanh chóng lùi nửa bước ra cửa, hít vào một hơi như lấy dũng khí, rồi quay sang Tịch Dao, mỉm cười hỏi:

 

“Tới giờ ăn trưa rồi đó, cậu có muốn đi ăn cùng không?”

 

Chỉ vừa dứt câu, giọng nam trầm thấp đã cắt ngang như một lưỡi dao lạnh lẽo rạch xuống không khí:

 

“Cô ấy có hẹn rồi.”

 

Thanh âm ấy không lớn, nhưng lại mang uy lực không thể kháng cự. Mỗi chữ đều như mang theo tầng tầng lớp lớp khí thế khiến người ta không dám phản bác.

 

Tịch Dao ngẩng đầu, vừa định mở miệng thì Lạc Uyên đã giơ tay ngăn lại, cười gượng, giọng có chút lúng túng:

 

“Vậy à… ừm, vậy thì hai người ăn vui vẻ nhé, tớ không làm phiền nữa…”

 

Dứt lời, cô xoay người gần như chạy ra khỏi phòng, bóng lưng nhỏ nhanh chóng biến mất sau cánh cửa khép hờ, để lại trong không gian một sự tĩnh lặng áp bức đến nghẹt thở.

 

Trong phòng, chỉ còn lại hai người.

 

Ánh mắt Tề Thiên Vũ vẫn lạnh nhạt dõi theo cánh cửa vừa khép lại, khóe môi nhếch lên, khẽ nói:

 

“Thế giới này đúng là nhiều người biết điều.”

 

“Nhìn anh đáng sợ như thế, không biết điều cũng phải biết thôi.”

 

Tề Thiên Vũ ngẩng đầu, nhìn vào mắt cô. Giọng nói vừa tà vừa dịu dàng như con thú săn mồi đang thì thầm bên tai con mồi đã sa lưới:

 

“Vừa rồi, em có sợ tôi?”

 

Sắc mặt cô đỏ bừng, cổ họng nghẹn lại, không thể bật ra dù chỉ một chữ.

 

Anh đưa tay vén lại tóc cho Tịch Dao, môi cong lên nụ cười nhẹ.

eyJpdiI6Im51ajMwUWgydm44QWxNdmRcL0RvdXh3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IllZclY4MENteG9CUkdZamVIa1BxKzJsa2RnRkpCUjIyVVwvcFZHcDQ0b09zNTErZjdoSWFYWDFHdW1qdnNzMFVZZTBoRHVhYythdVpmdXZYeSszS3IwUT09IiwibWFjIjoiMjU0MWRhYzFkNjAxOTYwMjYwYWQwNDhkM2M4OGM1YThkMmE2NmNmMWYxYWFlNzIwNGJhNGQ2ZThlMTVlNmRmZSJ9
eyJpdiI6InRHNHRqakMraWIyZlF4TUUwXC9tYUhnPT0iLCJ2YWx1ZSI6Iis0eWI2emMwR01OVmtnVlUzdjlhVFBFdjFPVndwTFdDaTFwdDdHYWRXV1ZnS1M2S282bUc0bzYzazdJVzdoZG14d2VoTDJtQ2tnQ3F2anJkRXlObGJ1SktPTmFCUDVDMzRJS2s2enk0cGtmRURXOTJvN3RHOEVqWU9aMVZQemd3IiwibWFjIjoiYjMzNDNkYzZiYzlhZDBhMjdmYTVkN2Q0MjYyYjlhYWNhNmFmNTZmNmZkNTIyZTQyMzE0ZjkwMGFmODFmZjlhOSJ9

 

Ads
';
Advertisement
x