Cùng thời khắc đó, bên phía Tề gia.

 

Lông mày Tề Du hơi cau lại, rồi dần thả lỏng. Trong không gian yên tĩnh thoảng hương trà nhài và gỗ trầm, âm thanh duy nhất là nhịp thở đều đều của cô gái cuộn mình trong chăn. Đôi mi dài như cánh bướm đầu xuân, tựa như bị tiếng động trong vô thức quấy nhiễu. Làn da sứ phản chiếu ánh nắng sớm mai khiến gương mặt cô dường như phát sáng dưới vầng quang nhu hoà. Cô hé mắt, cặp đồng tử xanh đen chưa kịp lấy lại tiêu cự, phảng phất một tầng sương mờ hậu mộng – lấp lánh ánh u mê nửa thực nửa hư. Như vừa đi từ cõi mộng bước ra cõi trần, ánh nhìn ấy lạc lõng mà mơ hồ. Tề Du ngơ ngác nhìn trần nhà giây lát, rồi từ từ xoay mặt, cựa nhẹ trong chăn, bàn tay vươn ra theo thói quen, khẽ dụi mắt, tư thế nằm co lại khiến cánh tay bị tê mỏi. Nhưng cô chưa kịp ngồi dậy đã bắt gặp đôi mắt hổ phách ấy.

 

Tĩnh lặng như vực sâu không đáy. Dưới ánh nắng ngoài cửa sổ sát đất, ánh nhìn ấy không mang vẻ bén nhọn của loài dã thú, mà là một sự điềm nhiên lạnh lẽo đến quỷ dị, như thể mọi cảm xúc trên đời đều bị hắn giấu trong tầng tầng lớp lớp gió sương từng trải.

 

Tề Du nháy mắt, phải mất vài giây mới nhận ra rõ mặt mũi của người kia.

 

Tạ Cố Thương.

 

Bốn mắt chạm nhau.

 

Tề Du nhắm mắt lại, thở ra một hơi.

 

Sao cô lại mơ thấy tên đó chứ.

 

Khe khẽ lẩm bẩm, môi khẽ mím, lộ ra một câu lạnh tanh đầy chế giễu:

 

“Âm binh bất tán.”

 

Không khí như chùng xuống.

 

“Bé Du, con nói gì vậy?” Ly Tâm nhìn còn gái vừa tỉnh giấc, thắc mắc.

 

“Con vừa ảo giác thấy một người cực kỳ chướng mắt.” Tề Du vừa nói vừa chậm rãi ngồi dậy. Mái tóc dài đen nhánh rũ theo bờ vai mảnh mai, rối nhẹ như lụa vừa mới xõa khỏi búi, mỗi sợi tóc rơi xuống đều mang theo vẻ ngẫu hứng phong tình.

 

Cô chớp mắt vài lần, có vẻ còn đang chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn mộng mị. Ánh mắt mơ hồ lướt qua khuôn mặt mẹ, rồi lại từ từ nhìn qua vị trí đối diện.

 

Người đàn ông ấy vẫn đang ngồi ở đó.

 

Rất gần.

 

Ánh mắt hắn bình thản, nhưng sâu thẳm như vực thẳm vạn trượng.

 

Cô không nhìn nhầm?!

 

“Tạ Cố Thương?” Giọng cô vang lên ngạc nhiên, hơi khàn do mới thức dậy.

 

“Sao anh lại ở đây?”

 

Một cái liếc mắt tưởng như lười nhác của Tề Du, lại chứa đựng khí thế cao ngạo bẩm sinh, như con báo cái đang lười biếng nằm trong lồng son, nhưng chỉ cần chạm đến giới hạn, móng vuốt sẽ thò ra không báo trước.

 

Ly Tâm khẽ bật cười, tay nhẹ vuốt lưng con gái, ánh mắt mang theo chút bất ngờ và thú vị hiếm có.

 

“Con quen người này sao?” Bà hỏi, khóe môi khẽ cong.

 

Từ thuở bé đến nay, con gái bà vẫn luôn thu liễm cảm xúc, trầm ổn như mặt hồ thu không gợn sóng – cũng xa cách như lớp băng của mặt hồ, chưa từng để lộ hỉ nộ ái ố một cách rõ ràng trước mặt người ngoài. Chính bởi sự trầm lặng ấy, mà khoảnh khắc Tề Du bất giác lộ ra một tia biến động, lại khiến Mộc Ly Tâm không khỏi sinh lòng thú vị – như thể bắt gặp đóa mẫu đơn kín đáo bỗng khẽ hé một cánh dưới nắng mai.

 

 

“Cũng tạm xem là quen biết ạ.” Tề Du thản nhiên đáp, giọng điệu vừa uể oải vừa lãnh đạm. Cô khẽ hít một hơi sâu, ngón tay đưa lên vuốt nhẹ mái tóc dài còn vương chút hỗn loạn, rồi nghiêng người ôm lấy vai mẹ. Động tác mềm mại như dòng nước, mang theo chút nũng nịu bất ngờ hiếm thấy, tựa một con mèo nhỏ bị đánh thức trong tiết trời đông giá, tham luyến hơi ấm quen thuộc nơi người thân.

 

Đó là một thói quen xưa cũ, từ khi còn nhỏ – mỗi khi được Ly Tâm nhẹ nhàng gọi dậy, Tề Du luôn dụi đầu vào vai bà như thế. Dù năm tháng đã trôi, dù thân thể đã trưởng thành và lòng dạ đã không còn thuần khiết như xưa, thì khoảnh khắc ấy vẫn là phần ký ức duy nhất còn giữ được sự mềm mại nguyên sơ – một nét đáng yêu hiếm hoi chưa bị thời cuộc bào mòn.

 

Tạ Cố Thương ngồi đối diện, ánh mắt không rời người cô. Từ từng động tác kéo chăn, cúi đầu, đến cách cô ôm lấy Ly Tâm – đều là thứ khiến hắn không cách nào dời mắt.

 

Không phải vì cô xinh đẹp – mà là vì nơi cô xuất hiện, luôn mang theo một loại khí tức khiến hắn không thể phòng bị.

 

“Tề tiểu thư, lâu rồi mới gặp.” Phó Tư Dạ thấy cô tỉnh thì lên tiếng chào hỏi.

 

Tề Du nhướn mày, dựa vào vai mẹ, cầm tách trà trong tay, cô gật đầu với Phó Tư Dạ. Thái độ không nóng không lạnh.

 

Tạ Cố Thương cũng tiếp lời chào.

 

“Chào Tề tiểu thư.”

 

Song, Tề Du nhìn sang Tạ Cố Thương, cô nhíu mày – bắt bẻ.

 

“Anh chào hơi trễ.”

 

Một câu đáp nhẹ nhàng, nhưng như dội xuống mặt hồ phẳng lặng một viên đá nhọn.

 

Ly Tâm bật cười khẽ.

 

Bà lấy cớ đứng dậy, kéo Tề Du theo:

 

“Thôi, con gái tôi vừa tỉnh dậy chưa ăn gì. Các cậu trò chuyện với chồng tôi một lúc đi, chúng tôi lên lầu.”

 

Với tính khí hễ chạm là bùng nổ, di truyền nguyên vẹn từ Tề Mặc, Tề Du xưa nay chưa từng biết nể mặt ai. Chỉ cần chậm nửa nhịp, sợ là vị khách trước mặt đã sớm chịu một đòn ra trò. Huống hồ, nếu thật sự xảy ra va chạm, e rằng Tề Mặc cũng chẳng buồn ngăn cản. Ly Tâm hiểu rất rõ điều đó. Cho nên, lựa chọn duy nhất lúc này – chính là đưa Tề Du rời khỏi đây. Nhanh, gọn, trước khi cơn giận trong đôi mắt kia kịp thành hình. Cũng coi như... cứu kẻ kia một mạng.

 

Tề Mặc liếc vợ và con gái một cái, không nói gì, nhưng cũng không giữ lại.

 

Tề Du và Mộc Ly Tâm rời đi, không quay đầu. Nhưng mùi hương từ áo cô, bước chân nhẹ tênh, và ánh mắt trước lúc đi, đã để lại một vết xước nhạt trong lòng người đàn ông ngồi sau lưng cô.

 

Tạ Cố Thương siết nhẹ tay, ánh mắt vẫn dõi theo khoảng trống mà cô vừa rời khỏi.

 

Phó Tư Dạ ngồi bên cạnh, liếc nhìn chủ nhân, rồi lại cúi đầu. Gã chưa từng thấy Tạ Cố Thương mất kiểm soát tầm nhìn như vậy. Khẽ thấp giọng gọi.

 

“Lão đại.”

 

Tề Mặc hơi nhíu mày, giọng trầm nhưng mang theo tầng uy lực đè nén như núi đá:

 

“Cậu Tạ, thất thố là tính cách của cậu?”

 

Lời này trực diện nhắm vào hắn, ai nghe cũng hiểu rõ.

 

Từ khoảnh khắc Tạ Cố Thương cùng Phó Tư Dạ bước chân vào đại sảnh, ánh mắt của ông đã vô thức dừng lại nơi người đàn ông ấy. Trực giác từng lăn lộn trong thương trường và chính giới nhiều năm khiến ông lập tức nhận ra – có điều gì đó bất thường. Bởi ngay từ giây đầu tiên, ánh nhìn của Tạ Cố Thương đã không hề dao động, tựa như bị hút chặt, rơi trọn vẹn trên thân ảnh Tề Du, con gái ông. Ánh mắt kia không mang vẻ lịch thiệp xã giao, cũng chẳng phải tò mò nhất thời, mà là thứ ánh nhìn sâu hun hút, âm trầm và tuyệt đối chuyên chú – như thể ngoài cô ra, không gian xung quanh đây không có ai cả.

 

Tạ Cố Thương khẽ cười.

 

Nụ cười ấy nhẹ như gió thoảng, nhưng lại chứa ẩn một tầng lửa cháy.

 

“Thứ lỗi cho tôi. Vì tôi ngại làm Tề tiểu thư tỉnh giấc nên có phần dè chừng dẫn đến thất thố.”

2

 

Biện minh hay đấy!

 

“Tề gia không hoan nghênh người biện giải lỗi lầm. Hôm nay Thiên Vũ đã có việc ra ngoài, còn tôi không có hứng thú để tiếp chuyện người như cậu.”

 

Nói đoạn, Tề Mặc ra hiệu cho thuộc hạ tiễn khách.

eyJpdiI6IjhnYWZlRzh3cU5GVzhuNlBsdFZrWVE9PSIsInZhbHVlIjoidXJYWkxhZVNITDJxZUpWc1wvM0RvUnpIbEppMEJ6SGtSZU1HNFwvZ1dOejNFYktWXC9ZWmhRblgyMkhxeGlNVE95K3pDbUZPY0FJQmtubHFGdUVDNGpcL1Z3PT0iLCJtYWMiOiJiZWE0NmJmMWE3ZmU1NjQ3ZGUzYjBlODQ0YTY2OTMwNGVjYmRiMWUxOWUwYTZiNjY2NTdlYjZhOGQ5YTYwZWM3In0=
eyJpdiI6IlwvRXZKXC9uanJuYnF1OEtQekRzanhaQT09IiwidmFsdWUiOiJpNjZHK3NPTGhMWTJNUFJPeVZIMjdueG9pdWJYVjdvTHNDWUV4N1k5U1VOdDR1TGJibjVrSnUzTkxUQ094cmdGeTJyNElQRnF4RkdCRWlhWkY0RWZKbmhleW5ZUzJSRERCd3BsOERnWmJYc1J6NzJERjdLUmxibkRNcms5SjJUaXBuTFd1b1MwVFc3aG9wS0hPeDRDSDB5SFVFVDUwblF1K2lDb3lra1ZXdUxRM1wvVW1oM21tVk40MnpIeUtKMmhyRVJVcEI0eVwvOUpjRmU5UkZvSmZXMyt1Z3ZpeHA1dm5qU0wydUEwQUxjaHNVeXVaZnN1T2NIMEJNQUZKbkw2elFsb0tvVDZoaWNKVHAwOGJGZ0lkQm4zQlhVais2Wm9aTHl4RUYzbmE1djN1SU04cWtKS2Y0UndaTnBkOFNxMkJtMWRFZWwzZTA3cXNGOGc3VTY1TWdzNkRuRWNlMGIrRm9WSEdjcDM4R3dDbDkrcTlNMlkzc1N3Z1ZpcjNseW1GeHVuVnY4RUdnSEZ4NzM2SGJzSXVxeXV3QnFzd3dJNUJRSlllY1ZsbVhjSDBLNnJmXC9yOW1LOTdvNXRqY0dkeE5CVWhteFwvYjFnVFZwakhqdFlRQmk3MHdBdHVHUHplQXJ0aUs2NHduaVdPVEk9IiwibWFjIjoiZjYxNjE3MDY3ZjdlNmE2OGFlNzc0M2E1ZGNmZGNhNWVmMGRiZTcxMWQ5YjczNzUyOTg1NjdhYmM0ZjhiMzQ1NSJ9

 

Ads
';
Advertisement
x