Chương 1112: Phụ thân?

"Vì sao ta không được biết?"

Huyền Thiên nói với vẻ ngạo nghễ: "Tên Vỹ Tôn kia tự tôn vinh bản thân là thiên tài, sáng tạo ra Chiến Thần Quyết thì giỏi đấy nhưng cuối cùng thì sao?"

"Cuối cùng làm hại đồ đệ hắn tàn tật hai chân, buộc phải thay đổi ngoại hình, tham sống sợ chết, nhẫn nhịn mấy nghìn năm, sống một cuộc đời mới!"

Cảm xúc của Huyền Thiên có vẻ không được ổn định cho lắm, lão ta giận dữ rít gào: "Hắn có biết trong lòng đồ đệ hắn oán hận nhường nào không? Hắn có biết sự huy hoàng của mình đã đem lại nỗi đau lớn chừng nào cho đồ đệ hắn không?"

"Ngươi..."

"Đừng có nói nhiều!"

Huyền Thiên quát: "Khổ Thiên Quyết đấu với Chiến Thần Quyết đi, để xem Vỹ Tôn và Khổ Hải năm đó ai lợi hại hơn ai!"

"Chính xác hơn là, ta và ngươi ai mạnh hơn!"

Câu vừa dứt, chiến khí cuồn cuộn ngưng tụ quanh thân Huyền Thiên như chân nguyên.

Chiến khí bàng bạc ấy quanh quẩn bên cạnh lão ta và tỏa ra khí tức vừa bá đạo vừa sắc bén. Chúng lan tràn ra khắp nơi một cách điên cuồng.

"Nhận lấy cái chết!"

Huyền Thiên vừa nhìn Khổ Thanh vừa xông tới với tốc độ rất nhanh, chiến khí dâng trào dữ dội, ý chí chiến đấu sục sôi!

Chiến khí mênh mông và mãnh liệt ấy khiến Huyền Thiên lúc này trông khác hẳn thường ngày. Oai phong, vĩ đại, không ai sánh bằng.

Tuy nhiên, mọi người chỉ nhìn thấy Huyền Thiên bước đi đầy hiên ngang chứ không chú ý đến đôi tay lặng lẽ cong đầu ngón lại của lão ta.

Những người khác không nhận ra nhưng Mục Vỹ lại chú ý đến.

Khi nhìn thấy Huyền Thiên âm thầm cong đầu ngón tay, Mục Vỹ như bị sét đánh.

Người hắn bắt đầu run bần bật, mặt ướt đẫm mồ hôi.

"Sư phụ!"

"Minh chủ!"

"Vỹ ca!"

Biểu hiện kì lạ của Mục Vỹ làm những người xung quanh hoảng sợ. Họ vội vàng đỡ hắn.

"Ta... ta... không sao, không sao!"

Mục Vỹ phất tay, mới không bao lâu mà khuôn mặt hắn tiều tụy đi trông thấy.

Vẻ mặt lạ thường của Mục Vỹ khiến đôi mày thanh tú của Tần Mộng Dao nhíu lại. Như nghĩ đến điều gì, sự bàng hoàng dần hiện lên trong mắt cô.

"Chiến Thần Quyết tầng thứ bảy, Chiến Ngạo Thương Khung!"

Một tiếng quát đột nhiên cất lên giữa không trung. Giờ đây, khí tức toàn thân Huyền Thiên thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, lão ta như hóa thành tiên, hóa thành chúa tể độc nhất vô nhị của đất trời nơi đây.

Tầng thứ bảy của Chiến Thần Quyết với sức mạnh được tăng gấp hai mươi lăm lần khiến Huyền Thiên lúc này quả thật vô cùng xứng với tên chiêu thức Chiến Ngạo Thương Khung!

Ngay sau đó, tốc độ của lão ta nhanh như tia chớp.

Ầm...

Phút chốc, dù đã vận chuyển Khổ Thiên Quyết nhưng Khổ Thanh vẫn không thể phản kháng.

Một quyền!

Huyền Thiên tung một cú đấm ra, Khổ Thanh thậm chí không có lấy thời gian tránh né. Tầng phòng ngự bao quanh cơ thể vỡ tan toàn bộ.

Một quyền!

Chỉ bằng một quyền thôi sao?

Khổ Thanh hệt một tảng thiên thạch rơi thẳng vào đại dương bên dưới.

Uỳnh...

Sóng biển lập tức dâng cao nghìn mét.

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

Trừ Mục Vỹ.

Hắn hiểu rõ mức độ kinh khủng của Chiến Thần Quyết hơn bất cứ ai.

Nếu trong một trận đấu cả hai đều cùng cảnh giới, bỗng nhiên đối thủ mạnh hơn ngươi gấp mấy lần thì trận đấu này xem như bỏ.

Nếu như võ kỹ Khổ Thanh tu luyện không phải Khổ Thiên Quyết của Khổ Hải Thiên Tôn mà là những võ kỹ khác thì e rằng lúc này đã thành một cái xác rồi!

Uỳnh...

Đang lúc mọi người vẫn chưa hết rúng động thì một bóng người thình lình bay lên từ dưới đáy biển.

"Thánh chủ!"

"Thánh chủ!"

Thấy bóng dáng như tắm máu kia, có hai người bất chợt lao ra khỏi đám đông.

"Thánh chủ!"

Một người trong đó không xa lạ gì với Mục Vỹ, đó chính là Nhậm Cương Cương - người đã tiếp viện hắn trong cuộc chiến trên biển vào năm năm về trước.

Người còn lại là một nhân tố bất ngờ, đó là Cừu Xích Viêm của Thiên Kiếm Sơn.

Cừu Xích Viêm cầm trường kiếm đứng trước người Khổ Thanh, nhìn lên trên.

"Xích Viêm!"

Thấy Cừu Xích Viêm hừng hực lửa giận, Khổ Thanh vội vàng nói: "Đừng làm liều, ngươi không phải đối thủ của lão ta đâu!"

Nghe vậy, Cừu Xích Viêm gật đầu trong căm phẫn.

Hiện giờ, máu rỉ ra từ mỗi một lỗ chân lông trên toàn bộ cơ thể Khổ Thanh, chiếc khăn che mặt của y cũng lặng lẽ rơi xuống.

"Cha!"

"Mục Thanh Vũ!"

Mục Vỹ, Tần Mộng Dao và những người khác đều thảng thốt khi nhìn thấy nam tử trung niên có gương mặt tuấn lãng ấy.

Mấy năm qua, từ khi tiến vào tiểu thế giới Tam Thiên lúc nào Mục Vỹ cũng kiếm tìm tin tức về phụ thân mình nhưng luôn nhận lại một con số không.

Thế mà lúc này lại thấy Mục Thanh Vũ.

Thánh chủ điện Khổ Thiên?

Là Mục Thanh Vũ ư?

Sao có thể!

Ads
';
Advertisement