Chương 1113: Công cụ trút giận?
"Cha, sao người lại ở đây?", Mục Vỹ bần thần hỏi Mục Thanh Vũ.
Kiếp trước, điểm xuất phát trước khi trở thành Tiên Vương của hắn là một cô nhi không cha không mẹ xuất thân từ Thập Vạn Đại Sơn.
Sau khi trùng sinh, sống trong người chủ cũ cơ thể này, hắn có phụ mẫu.
Mặc dù trước đây bị phụ thân bỏ lại tại thành Bắc Vân nhưng sau này Mục Vỹ cũng biết được rằng do nhà họ Vỹ gây sức ép quá lớn nên Mục Thanh Vũ buộc phải làm vậy.
Bù lại, ông ấy bảo đệ đệ ruột của mình là Mục Lâm Thần bảo vệ hắn dưới thân phận trưởng tộc nhà họ Mục ở thành Bắc Vân.
Thế nên ít nhiều gì tình cha con đối với người cha trước mắt vẫn nhen nhóm trong lòng hắn.
"Thảo nào!"
Mục Vỹ đã hiểu ra mọi chuyện.
Bảo sao không dưng tự nhiên thánh chủ của điện Khổ Thiên đưa ra lời mời hợp tác cùng nhau chống lại núi Huyền Không với mình.
Lúc Huyết Minh mới được thành lập đã có gì nắm trong tay đâu!
Hơn nữa Huyết Minh sau khi thành lập không hề bị núi Huyền Không dồn ép suốt năm năm ròng, có lẽ Mục Thanh Vũ là nguyên nhân rất lớn đứng sau việc này.
"Hết Vũ Thanh Mộc lại tới Khổ Thanh! Thôi cha nói cho con biết người còn bao nhiêu tên giả nữa đi!"
Mục Vỹ nhìn Mục Thanh Vũ cũng là thánh chủ điện Khổ Thiên, cười khổ.
"Tên nhãi này, giờ mà có tâm trạng đùa giỡn nữa sao?"
Mục Thanh Vũ vừa cười vừa mắng hắn: "Thứ Huyền Thiên tu luyện chính là Chiến Thần Quyết do Vỹ Tôn sáng tạo ra. Chiến Thần Quyết vô cùng hùng mạnh, phụ thân sẽ đưa con đi khỏi đây ngay!"
"Đi khỏi đây ạ?"
Mục Vỹ lắc đầu.
"Cha, đâu phải người không hiểu con người con, con ấy mà, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Biết không thể làm được nhưng vẫn cứ đâm đầu là ngu ngốc, nhưng ai bảo người sinh ra một đứa con trai ngu ngốc như con chứ!"
Hắn có thể tự tin nói rằng không ai trên thế gian này hiểu mức độ bá đạo của Chiến Thần Quyết hơn mình.
"Nhóc con, những năm qua chứng kiến mỗi một bước đi trưởng thành của con, ta rất lấy làm vui mừng. Cha có nỗi khổ riêng nên không thể bảo vệ con, nhưng lần này cha sẽ không để con hy sinh nữa!"
Mục Thanh Vũ gượng cười: "Hơn nữa, ta còn muốn bồng cháu mà!"
Lúc Tần Mộng Dao mang thai, ông ấy vui quá trời quá đất. Vốn dĩ Mục Thanh Vũ đã chuẩn bị ổn thỏa cho đại lễ của cháu mình nhưng chẳng ngờ được cô mang thai những năm năm vẫn chưa sinh.
Ông ấy phải cảm thán thần thú Băng Hoàng đúng là khác biệt.
Nhưng Mục Thanh Vũ mới nói xong thì phun một ngụm máu ra ngoài, khuôn mặt xanh xao trông thấy.
"Cha, người nghỉ ngơi cho khỏe đi!"
Dáng vẻ này của ông ấy làm vẻ trêu đùa trên mặt Mục Vỹ tắt ngúm. Hắn ngẩng đầu nhìn Huyền Thiên đang vênh váo trên trời, cười nói: "Con có mấy lời muốn nói với vị thiên chủ này!"
"Vỹ Nhi!"
Thấy Mục Vỹ lao ra như tên bắn, Mục Thanh Vũ nóng vội quá nên lại hộc máu.
"Ta hỏi ngươi, làm sao ngươi biết dùng Chiến Thần Quyết!"
Mục Vỹ mặc trường sam đen phi thân lên cao. Hắn nhìn Huyền Thiên trong bộ quần áo màu trắng trước mắt và lạnh lùng cất tiếng.
Nhưng sau khi nghe thấy câu hỏi của Mục Vỹ, đôi mắt Huyền Thiên bỗng thoáng qua nhiều suy nghĩ. Lão ta nhìn hắn với vẻ kinh ngạc.
"Ta nói thay lời ngươi vậy!"
Mục Vỹ nhìn Huyền Thiên, vẻ mặt đầy xót xa: "Chiến Thần Quyết là võ kỹ do Vỹ Tôn viết ra để dành tặng đồ đệ yêu quý của mình, Mục Lang. Tiếc rằng tâm ma của Mục Lang quá nặng nề, không những tu luyện thất bại mà còn đánh mất cả tu vi!"
"Chuyện này dẫn đến hai thầy trò dần xa cách nhau. Mục Lang mất tích, Vỹ Tôn nỗ lực tu luyện để sớm ngày tiến vào đại thế giới Vạn Thiên và tìm cách chữa trị cho đồ đệ mình!"
"Vì thế, Vỹ Tôn bước lên con đường luyện đan chính vì để luyện chế tiên đan cho đồ đệ như một cách xóa bỏ cảm giác tội lỗi trong lòng!"
"Tiếc thay, cảnh còn người mất, Vỹ Tôn bỏ mình, huynh đệ tốt của hắn thì chết trong tay núi Huyền Không. Nếu ta nhớ không nhầm thì cái chết của Huyết Kiêu do thiên chủ núi Huyền Không gây ra. Chắc khi đó ngươi đã là thiên chủ của núi Huyền Không rồi nhỉ?"
"Mục Lang! Ngươi còn muốn giấu đến khi nào?"
Mục Vỹ nhìn Huyền Thiên, bỗng nhiên quát: "Không, ta phải gọi ngươi là Vỹ Lang mới đúng. Năm đó, Vỹ Tôn ban họ cho ngươi, xem ngươi như con trai ruột thịt. Hắn cho ngươi theo họ Mục là muốn nói cho tất cả mọi người trong tiểu thế giới Tam Thiên biết rằng bất kì kẻ nào dám làm gì học trò của Mục Vỹ hắn chính là tự tìm cái chết!"
"Hắn xem ngươi như con ruột, vì thu ngươi làm đồ đệ mà cãi nhau với Huyết Kiêu, thậm chí vì ngươi mà chết trong lúc đi tìm kỳ bảo quý giá. Vỹ Lang, ngươi có biết điều đó không?"
Trong lúc trút hết những lời trong lòng, vành mắt Mục Vỹ dần đỏ hoe.
Bầu không khí yên lặng như tờ.
Giờ đây, ai nấy đều như thấy ảo giác.
Rằng người đang đứng giữa không trung là Vỹ Tôn hô mưa gọi gió năm ấy chứ không phải Mục Vỹ nữa.
Và người đang đứng trước mặt hắn chính là cậu đồ đệ mến yêu nhưng cũng gây ra nhiều tổn thương cho hắn.
Bốn hộ pháp của núi Huyền Không còn bàng hoàng hơn.
Thiên chủ là Vỹ Lang ư?
Vậy còn thiên chủ thật sự của họ, Huyền Thiên, Huyền Thiên được mệnh danh là thiên tài tuyệt thế ấy đã đi đâu?
"Ta không hiểu ngươi đang nói gì!"
Huyền Thiên nhìn Mục Vỹ bằng ánh mắt phức tạp.
"Vỹ Tôn là một kẻ tự cao, đồ đệ của hắn chẳng qua chỉ là công cụ để hắn trút giận mà thôi!", lão ta lạnh lùng nói.
"Công cụ trút giận?"
Mục Vỹ bật cười.
"Vỹ Lang!"
Hắn bất ngờ gầm lên, giọng nói khàn khàn ấy làm những người có mặt tại đây sững sờ.
"Ngươi có nhớ ai là người đưa ngươi đi báo thù Thiết Phiến Môn, thế lực ở tiểu thế giới Tam Thiên đã tàn sát thôn làng của ngươi vào mười nghìn năm trước không?"
"Ngươi có nhớ để lĩnh ngộ kiếm ý, ngươi phải chịu khổ vượt qua dòng chảy ngược ở độ sâu ba nghìn thước dưới ao đầm lạnh giá để rèn luyện. Ao đầm rét lạnh ấy, là ai không nỡ ngươi bị lạnh nên dùng địa hỏa sưởi ấm?"
"Ngươi có nhớ ai vì ngươi mà hao mòn nghìn năm tu vi để chữa trị cho chân ngươi, mở rộng kinh mạch cho ngươi?"
Ba câu "ngươi có nhớ" khiến ai nấy đều ngây ra như phỗng.
Nếu không biết Vỹ Tôn khi xưa đã bỏ mình, còn Mục Vỹ xuất thân từ thành Bắc Vân.
Thì họ sẽ nghi ngờ người đang đứng ở đằng kia chính là Vỹ Tôn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất