Chương 1118: Mục Vỹ, ngươi chết chắc rồi!

Ầm!

Giữa lúc đó, Mục Vỹ không biết lấy sức lực từ đâu ra chộp lấy bàn tay đang giơ lên của Vỹ Lang chỉ bằng một tay.

"Nếu đã đủ rồi thì ngươi phải trả toàn bộ mọi thứ lại cho Huyết Kiêu, kể cả mạng sống của đệ ấy!"

Một tiếng phập vang lên ngay sau khi hắn dứt lời.

Thế rồi, những người xung quanh trợn tròn mắt khi thấy Vỹ Lang bị Mục Vỹ đào tim ra khỏi lồng ngực.

Lúc rời khỏi cơ thể Vỹ Lang, trái tim y vẫn đập thình thịch đầy sức sống như cũ.

Vào khoảnh khắc tim bị móc ra, Vỹ Lang liên tục hộc máu.

Thậm chí máu của hai người đã nhuộm vùng biển dưới chân thành màu đỏ tươi.

Bộp một tiếng, Mục Vỹ bóp vỡ quả tim mà không chút do dự.

Vỹ Lang gần như mất toàn bộ sức mạnh kể từ giây phút ấy.

Nhưng dường như Mục Vỹ đã dùng hết uy lực của thức thứ ba để ngăn cản đòn tấn công đến từ y mới phản kích được, thế nên giờ đây hắn cũng thở hồng hộc trong mỏi mệt.

Giờ đây hai người không khác gì đèn cạn dầu, bất kì một võ giả cảnh giới Vũ Tiên nào đều có thể giết chết họ.

Tuy nhiên, người nào cũng biết rằng không ai nói trước được gì khi vẫn chưa đến hồi kết thúc.

Chết người hơn là đến lúc này vẫn chưa có ai phá vỡ được cái đĩa ngọc đang bao phủ bên trên.

"Tim ngươi quá dơ bẩn, còn dạ dày ngươi thì sao!"

Mục Vỹ gần như vồ lấy Vỹ Lang, hắn dùng tay đâm thủng người y và móc dạ dày của y ra một cách tàn nhẫn.

Khung cảnh này làm tất cả mọi người đều há hốc mồm.

Những kẻ dưới trướng núi Huyền Không, nhà họ Chu và Cửu Hàn Thiên Cung thì lạnh cả người.

Lẽ nào đến cả Vỹ Lang cũng không phải đối thủ của Mục Vỹ ư?

Mục Vỹ bò úp sấp trên người Vỹ Lang và liên tục cấu xé cơ thể y.

Nhưng sau cùng, sau khi tiếng vật nhọn xẻo thịt vang lên, Mục Vỹ không còn sức lực nào nữa, ngồi bệt xuống.

Lúc này phần áo trước tim hắn nhuộm đỏ.

Lạc Tuyết Thần Châm chính là Tiên Khí. Nếu là thánh khí bình thường thì dù bị đâm trúng tim, có thể hắn vẫn không chết.

Nhưng lần này là Tiên Khí!

Máu chảy lênh láng khắp ngực Mục Vỹ.

Hắn chỉ có thể làm đến đây thôi!

Thi thể của Vỹ Lang nổi lềnh bềnh trên mặt biển, nó đã gần như bị xé xác ra.

Mục Vỹ giơ tay, một luồng hỏa diễm dần dần bao phủ khắp cơ thể y.

"A!"

Nỗi thống khổ tê tâm liệt phế buộc Vỹ Lang thét gào.

"Mục Vỹ, ta sẽ không tha cho ngươi, ta sẽ không tha cho ngươi!"

Xác chết của Vỹ Lang hoàn toàn biến thành tro nhưng linh hồn thật của y lại hóa thành một cái bóng mờ và bị hút vào trong đĩa ngọc.

"Ngươi tưởng mình vẫn sống được chắc?"

Xác Vỹ Lang đã bị thiêu hủy, chỉ có linh hồn thật là còn sức sống!

"Tại sao ta không được sống?"

Vỹ Lang cười khà khà: "Chỉ cần ta tìm được một thi thể khác trong vòng dưới một trăm năm thì trùng sinh lần nữa là chuyện dễ như ăn cháo. Thi thể của Huyền Thiên quá phù hợp với ta!"

Nghe thấy lời này, những ai trong núi Huyền Không đều tỏ ra khó chịu.

Huyền Thiên chết thật rồi!

Thiên chủ mà họ kính trọng bấy lâu nay đã là một người khác rồi.

"Nhưng còn ngươi, Mục Vỹ, lần này không ai cứu được ngươi đâu!", Vỹ Lang lạnh lùng nói.

"Bây giờ ngươi giết nổi ta không?"

Hiện giờ, cơ thể Mục Vỹ bắt đầu lão hóa.

Mười nghìn năm tuổi thọ đã bị Đại Sách Mệnh Thuật bào mòn, hắn không sống được bao lâu nữa.

Cộng thêm vết thương nơi trái tim, hắn chưa chết ngay đã là kỳ tích rồi.

"Tiếc quá, thất bại rồi. Kiêu đệ, đại ca có lỗi với đệ!"

Nét mặt Mục Vỹ trở nên suy sụp nhưng ánh mắt hắn đầy quyết tâm.

"Nhưng ta nhất định phải giải quyết kẻ này!"

Không biết lấy sức lực từ đâu, Mục Vỹ đứng dậy lần nữa.

Nhưng lần này, hắn nhìn linh hồn thật đã trở nên hư ảo trên đĩa ngọc của Vỹ Lang và mỉm cười.

"Dù có chết ta cũng phải kéo ngươi theo!"

Phút chốc, Mục Vỹ thình lình bay đến.

"Ngươi không giết được ta đâu. Ngươi đã không còn là ngươi trong quá khứ, ngươi không giết được ta!"

Vỹ Lang quát to, bỗng nhiên có thêm một thanh Tiên Khí khác hiện ra giữa hai tay y.

Đến bây giờ, y đã lấy ra đến ba loại Tiên Khí.

Những người xung quanh ngây ra như phỗng.

Đối với bọn họ, Hư Tiên Khí là chí bảo quý hiếm trên đời, Tiên Khí thì chỉ biết thèm thuồng trong mơ, thế mà giờ đây Vỹ Lang lại lấy ra món Tiên Khí thứ ba!

Nó đứng bằng ba chân, là một tiên đỉnh đen tuyền.

"Mục Vỹ, cuối cùng ngươi vẫn không sống nổi đâu, mà ta nghĩ chắc ngươi cũng không muốn người nhà, bạn bè ngươi nhìn thấy dáng vẻ già cỗi này nên ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường!"

Trong chốc lát, tiên đỉnh bao bọc lấy người Mục Vỹ rồi cùng hắn biến mất giữa không trung một cách kỳ lạ.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người tức khắc sửng sốt.

Kết thúc rồi ư?

Kết quả là Vỹ Lang thắng sao?

"Ta nói rồi, dù có chết cũng phải kéo ngươi theo!"

Song, tiên đỉnh vừa biến mất thì một giọng nói không biết từ đâu cất lên.

Kèm theo giọng nói ấy là một ngọn lửa bùng lên từ dưới chân Vỹ Lang.

Linh hồn thật của y bị ba luồng thiên hỏa đốt cháy.

"A!"

Vỹ Lang phát ra một tiếng kêu gào thảm thiết.

Ngay sau đó, Vỹ Lang khép năm ngón tay lại thành đao rồi dứt khoát chặt bỏ đôi chân của mình làm phát ra những âm thanh roẹt roẹt.

Nhưng sau khi chặt chân, y cũng hiểu rằng cho dù mình tìm được cơ thể thích hợp để nhập vào thì chân mình coi như bỏ rồi.

"Mục Vỹ, Mục Vỹ, ngươi chết chắc rồi, ngươi chết chắc rồi!"

Giọng nói tàn khốc truyền vào tai mỗi một người tại đây, linh hồn thật của Vỹ Lang biến mất vào trong đĩa ngọc.

Cái đĩa ngọc cũng xẹt qua trời như sao băng, biến mất tăm.

Ads
';
Advertisement