Chương 1124: Ai chẳng sợ chết

Cùng lúc đó, Mục Vỹ cảm thấy linh hồn của mình như đã lìa khỏi xác.

Một lát sau, hắn lại thấy cảnh tượng trước mắt cũng có sự thay đổi lớn.

Nhưng hắn không thể khống chế được sự thay đổi ấy.

Sự thay đổi không thể kiểm soát được mới là sự thay đổi đáng sợ nhất.

Mục Vỹ bình tĩnh rồi nhìn linh hồn thật của mình rời khỏi cơ thể.

“Chẳng lẽ mình chết thật à!”

Mục Vỹ lẩm bẩm.

“Vẫn sợ chết cơ đấy!”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, giọng nói của Quy Nhất vang lên trong đầu hắn.

“Vớ vẩn, thế ngươi không sợ chắc?”

“Có sợ chứ, nhưng nếu ngươi sợ chết thì còn thi triển Đại Sách Mệnh Thuật làm gì, đã thế giờ còn gào mồm kêu sợ”.

“Thôi, ta không thèm nói chuyện với ngươi nữa”.

Đúng là Mục Vỹ sợ chết thật, nhưng hắn không muốn thấy Vỹ Lang tự tung tự tác, giết hết người của Huyết Minh.

“Tiểu tử nhà ngươi tự tìm chết, giờ lại kêu sợ. May mà lão già đó đã để lại khả năng bảo mệnh cho ngươi, nhưng nếu lần sau ngươi còn làm liều như vậy nữa là chết thật đấy”.

Lão già đó?

Mục Vỹ đang định hỏi đó là ai thì lại thấy vị trí trái tim của mình ánh lên tia sáng màu xanh nhàn nhạt.

Ấn ký màu xanh lục.

Mục Vỹ chợt nói.

Ấn ký này chính là thứ mà ông lão ở thế giới dưới lòng đất tại núi Đại Hoang đã lưu lại trong cơ thể hắn.

Từ trước tới nay, nó chỉ là một ấn ký mờ nhạt trong cơ thể Mục Vỹ, không hề có một sự thay đổi đặc biệt gì, nhưng không ngờ hôm nay nó lại có tác dụng thần kỳ này.

“Quy Nhất, rốt cuộc ông lão đó có lai lịch thế nào?”

Bấy giờ, Mục Vỹ mới nhớ tới con rồng lửa đó.

Dù bây giờ, Mục Vỹ đã ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, nhưng trong mắt hắn, con rồng lửa ấy vẫn là một sự tồn tại thần thánh, không thể xâm phạm và chống lại.

“Có nói thì ngươi cũng không biết”.

Đáp lại Mục Vỹ là giọng nói lười nhác của Quy Nhất.

Không lâu sau, ấn ký màu xanh lục đã lan rộng ra, một luồng lực sinh mệnh mạnh mẽ đang toả ra trong cơ thể Mục Vỹ.

Dù linh hồn thật của hắn đã lìa khỏi xác, nhưng hắn vẫn cảm nhận được rõ ràng cảm giác này.

Trước đó, thật sự hắn thấy mình sắp chết rồi.

Một là bởi tiêu hao thời gian của sinh mệnh, hai là Lạc Tuyết Thần Châm đã đâm trúng tim hắn khiến máu chảy không ngừng, đã thế hắn còn bị thương nặng nữa thì sống thế nào nổi.

Nhưng sau khi ấn ký màu xanh lục này hoạt động, Mục Vỹ cảm thấy lực sinh mệnh của mình đã hồi phục, kế đó là thời gian sống cũng tăng thêm.

Một năm, mười năm, hai mươi năm.

Một trăm năm.

Cuối cùng, Mục Vỹ thấy thời gian sống của mình chỉ còn lại một trăm năm.

Khoảng thời gian này gần như được thêm vào một trăm năm nữa trong quy luật của tự nhiên.

“Một trăm năm tuổi thọ!”

Mục Vỹ trầm ngâm nói: “Một trăm năm này đủ để ta hồi phục rồi đột phá lên tầng thứ chín rồi, đến lúc ấy, tuổi thọ sẽ tăng thêm, xem ra phen này không chết được”.

“Tiểu tử thối, nghĩ hay quá nhỉ!”

Quy Nhất hừ nói: “Một trăm năm này là đi trái lại quy tắc của tự nhiên, ngươi sẽ khó có thể tăng cảnh giới được”.

“Ta không sợ”.

Mục Vỹ tự tin nói: “Chỉ cần có thời gian là ta có thể tăng tu vi được”.

“Đắc ý vừa thôi”.

Quy Nhất nhìn Mục Vỹ rồi cười lạnh nói: “Ngươi tưởng như vậy là xong ư? Ta nói cho ngươi biết, tuổi thọ được tăng thêm này không biết có thể dung hợp thành công với linh hồn thật của ngươi hay không đâu, ngồi mà nghĩ cách đi!”

“Hả?”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ đờ người ra.

Nếu không dung hợp được thì cơ thể hắn sẽ không có linh hồn thật, nếu vậy thì sau một trăm năm nữa, hắn vẫn chết còn gì?

“Làm thế nào bây giờ?”

“Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai?”

Quy Nhất chán nản nói: “Tự nghĩ đi. Bây giờ, ngươi hãy quay về cơ thể trước, sau đó cảm nhận thật kỹ sự thay đổi trong người mình để xem có thể dung hợp được không, đó mới là việc quan trọng nhất”.

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ không dám chần chừ, linh hồn thật nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống rồi quay về cơ thể.

Ngay sau đó, linh hồn thật của hắn cảm thấy mọi thứ trong cơ thể hắn đều rất xa lạ.

“Biết ngay mà!”

Mục Vỹ thầm thấy lo lắng.

Trước đó, cơ thể hắn và linh hồn thật đã dung hợp đến mức hoàn hảo, nhưng bây giờ, hắn có thể cảm nhận rõ cơ thể mình không thể dung hợp vào linh hồn thật được.

Mục Vỹ bắt đầu thấy rối loạn, chật vật nghĩ cách.

Cùng lúc đó, Tru Tiên Đồ đã bay khỏi đầu hắn, ra bên ngoài tiên đỉnh.

Song, Mục Vỹ không biết gì cả.

Tru Tiền Đồ rời khỏi đầu hắn rồi bay tới một không gian mênh mông.

Không gian ở phía trước Tru Tiên Đồ lộ ra một lỗ thủng, một bóng người chợt xuất hiện.

Đó chính là ông lão gầy nhom ở núi Đại Hoang.

“Quy Nhất!”

Ông lão vừa xuất hiện đã nhìn Tru Tiên Đồ rồi nói ngay: “Ta chỉ giúp ngươi đến vậy thôi, ngươi muốn bước tiếp hay không thì tuỳ. Dù ta không dám, nhưng ta sẽ không đối phó hay ngăn cản ngươi đâu”.

“Ông nghĩ mình cản ta được chắc?”

Quy Nhất nhìn ông lão rồi hừ nói với giọng điệu khinh thường.

“Đúng, ta làm được không cơ chứ?”

Ông lão như tự lẩm bẩm một mình.

“Hơn nữa, người mà ngươi giúp là tiểu tử này, Căn Nguyên Sinh Mệnh của Thiên Vận Đại Lục, ta phải thay hắn cảm ơn ngươi mới phải”.

“Không cần thiết, ông cũng biết đấy, Căn Nguyên Sinh Mệnh này chỉ là một phần cực nhỏ với ta thôi. Trọng trách của ta là bảo vệ Căn Nguyên Sinh Mệnh của Thiên Vận Đại Lục, nên thi thoảng tự ý sử dụng một chút cũng không sao”.

“Không ngờ ngươi cũng có tình có nghĩa như vậy”.

Nghe thấy thế, ông lão thở dài một hơi.

Ông ta cũng không phải người vô tình vô nghĩa, nhưng lại chẳng có cách nào.

Ads
';
Advertisement