Chương 1123: Vỹ Minh ở Cửu Thiên Ngân Hà
Cùng lúc đó, ở Cửu Thiên Ngân Hà tại đại thế giới Vạn Thiên.
Đây là nơi mà Vỹ Minh - một thế lực từng được coi là lớn siêu cấp từ hàng vạn năm trước tọa lạc.
Nhưng khi ấy, có tin đồn minh chủ Mục Vỹ của Vỹ Minh đã chết, cả môn phái đã dốc toàn lực để xác nhận xem tin này có đúng hay không.
Song cuối cùng, họ buộc phải thừa nhận một điều là thiên chi kiêu tử của ngày xưa đã mất thật rồi.
Vỹ Minh hiện giờ do một tay Đan Tiên Mạnh Tử Mặc gánh vác.
May mà vẫn còn bốn đại hộ pháp hỗ trợ cô ấy, không thì Vỹ Minh đã tan rã từ lâu rồi.
Điều quan trọng nhất là không có Mục Vỹ, Vỹ Minh như mất đi người chủ chốt, các thành viên hạt nhân cũng suy giảm ý chí chiến đấu, sa sút tinh thần, vài người khác thì ở ẩn, không màng thế sự nữa.
Với họ mà nói, Vỹ Minh mà vắng bóng Mục Vỹ thì không còn là Vỹ Minh nữa.
Họ cũng muốn báo thù, nhưng kẻ thù quá mạnh nên họ buộc phải từ bỏ ý định.
Vỹ Minh bây giờ không còn được như ngày xưa nữa rồi.
Trong đại điện của Vỹ Minh trên Cửu Thiên Ngân Hà lúc này.
Một bóng dáng xinh đẹp ngồi trên ghế chủ tọa rồi nhìn xuống hai người ở bên dưới.
“Hách Đằng Phi, đã tìm thấy tung tích của Tạ Thanh chưa?”
Mạnh Tử Mặc nhìn xuống rồi thản nhiên hỏi.
“Vẫn chưa”.
“Ngươi là một trong bốn đại hộ pháp đấy, hộ pháp Thanh Long đứng đầu này, Tạ Thanh quan trọng với Mục Vỹ thế nào, chắc không cần ta nói nữa đúng không?”
“Mạnh tiên tử bớt giận, ta biết rồi, nhất định sẽ tăng cường nhân lực đi tìm”, Hách Đằng Phi chắp tay rồi cung kính nói.
Mạnh Tử Mặc gật đầu.
“Chung Hào, chuyện đàm phán sao rồi?”
Người đàn ông tên Chung Hào chắp tay đáp: “Hiện giờ, mọi công việc của Vỹ Minh ta đều nhờ vào giao dịch đan dược của Mạnh tiên tử. Nhưng các môn phái kia đều có lòng tham không đáy, họ nói chất lượng đan dược của tiên tử ngày càng thấp nên cố ý giảm giá”.
“Bạch Hổ!”
Nghe thấy vậy, hộ pháp Thanh Long liếc nhìn Chung Hào, ra hiệu đừng nói nữa.
“Không sao!”
Mạnh Tử Mặc đứng dậy, nhìn lên phía trước rồi nói: “Mạnh Tử Mặc ta được coi là Đan Tiên số một của đại thế giới Vạn Thiên là nhờ thực lực, chứ không phải sự kính trọng của người khác, nếu họ không muốn mua thì thôi!”
“Phu phụ Tôn Diễn Châu và Hàn Tuệ đâu?”
“Thưa Mạnh tiên tử, bọn họ…”
“Nói!”, Mạnh Tử Mặc lạnh giọng nói.
“Vũ Hoá Thiên Cung bức người quá đáng, họ đã cướp một mạch khoáng của chúng ta nên hai bọn họ đã dẫn quân đi đối phó rồi ạ!”, Hách Đằng Phi bất đắc dĩ đáp.
Bụp…
Mạnh Tử Mặc nhìn xuống phía dưới rồi quát.
“Thanh Long, Bạch Hổ!”
“Có!”
“Vũ Hoá Thiên Cung quá phách lối, dám sỉ nhục Vỹ Minh, hai ngươi hãy dẫn năm mười nghìn quân đi chi viện cho phu phụ Hàn Tuệ. Cả bốn đại hộ pháp của chúng ta hãy xuất quân đi để họ biết dù Mục Vỹ không ở đây, nhưng Vỹ Minh vẫn sẽ tồn tại mãi mãi, không kẻ nào được lăng nhục”.
“Tiện thể hãy tung một tin ra, thông báo Vỹ Minh ta chuẩn bị tổ chức một buổi bán đấu giá, sản phẩm là Thánh Tâm Cửu Thiên Đan”.
Thánh Tâm Cửu Thiên Đan.
Nghe thấy vậy, Hách Đằng Phi và Chung Hào đều sững người.
Đây là đan dược cấp Tiên Đan, hơn nữa quá trình luyện chế còn cần có máu tươi.
“Mạnh Tiên Tử!”
Nghe vậy, hai người họ đều tỏ vẻ đau thương và căm hận.
“Đi đi!”
“Vâng”.
Cuối cùng, hai người họ vẫn chắp tay rồi rời khỏi đại điện.
Chỉ còn lại bóng dáng xinh đẹp ấy thở dài trong đại điện nguy nga.
“Tên khốn này, rốt cuộc đang ở đâu rồi!”
Sau tiếng thở dài là một câu oán trách.
Không có Mục Vỹ, mọi thứ đều khác đi, nhưng cả vạn năm trôi qua, Mục Vỹ còn sống hay đã chết rồi?
Cô ấy không biết.
Nhưng đây đều là những chuyện mà Mục Vỹ hiện tại không thể dự liệu được.
Bây giờ, Mục Vỹ chỉ thấy người mình như đã nổ tung, bị cái đỉnh ba chân đó chụp vào người, mọi thứ xung quanh hắn đều đã biến mất.
Mục Vỹ biết mình đã bị cái tiên đỉnh ấy đưa đến một thông đạo không gian.
Giống như lần trước, ma đế Tra Khắc đã đưa hắn từ Trung Châu đến tiểu thế giới Tam Thiên.
Nhưng lần này, thứ đưa hắn đi là cái tiên đỉnh.
Đáng hận hơn nữa là cái tiên đỉnh này khiến hắn có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, nhưng hắn lại không thể khống chế được nó, ngược lại còn bị tiên đỉnh đưa đến một nơi xa, đây rốt cuộc là nơi nào thì hắn cũng không biết.
Song, hắn đã tận mắt nhìn thấy hình như mình đã rời khỏi vách ngăn không gian của tiểu thế giới Tam Thiên rồi, cái tiên đỉnh ấy đã đưa hắn đi cả một chặng đường dài.
Trong quãng đường vô định này, Mục Vỹ chỉ thấy tim mình đập chậm dần đi.
Lạc Tuyết Thần Châm vẫn ở trong tim hắn.
Nó là Tiên Khí!
Mục Vỹ không thể loại trừ.
Nhưng nó đang tiêu hao lực sinh mệnh của hắn từng chút một, khiến hắn thấy mình sắp đi đến cuối con đường của sự sống và sắp biến mất rồi.
Có tiếng vù vù vang lên bên tai, Mục Vỹ chỉ thấy mọi thứ xung quanh mình thay đổi.
Cơ thể của hắn mất khống chế, cứ thế phiêu tán rồi hoá thành sao khắp trời, sau đó biến mất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất