Chương 1129: Để ta thử xem sao

"Tiểu Nhị, cậu... có phải Tiểu Nhị không?", mẹ Ngưu Oa ngơ ngác hỏi Mục Vỹ.

"Lâm di, đương nhiên con vẫn là Tiểu Nhị rồi, nhưng tên thật của con là Mục Vỹ!"

"Ngươi thật sự vẫn là Đại ngốc ta mang về chứ?", Ngưu Oa đứng dậy, cũng bần thần hỏi hắn.

Đại ngốc?

Mục Vỹ nghe thấy tên gọi này bèn hùng hổ đi tới trước mặt Ngưu Oa rồi vỗ cái bốp lên đầu y, cười mắng: "Ai cho phép ngươi nói ta là Đại ngốc, còn nói ta ngốc nữa cẩn thận ta lột da ngươi!"

"Há há!"

Hắn chỉ gõ nhẹ thôi nên không đau, Ngưu Oa cười hí hửng.

Y không ngờ tên ngốc mình nhặt ngoài đường về lại là một cường giả.

"Hỏng rồi!"

Giữa lúc đó, mẹ Ngưu Oa bỗng hoảng hốt.

"Ông chủ Trần kia tên là Trần Luân, ông ta là chính là nhà giàu nhất trấn Ngưu Sơn. Ông ta có rất nhiều thuộc hạ biết võ, vài người trong số đó nằm trên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm. Hơn nữa, con trai của Trần Luân - Trần Kiệt Ngọc là đệ tử ngoại sơn của Hỏa Hành Sơn, nghe nói đã tu luyện đến tầng bảy của cảnh giới Linh Huyệt rồi!"

Mẹ Ngưu Oa hốt hoảng thúc giục: "Mục Vỹ, Ngưu Oa, hai đứa mau chạy đi, nếu không, những kẻ đó tới rồi sẽ không để các con chạy thoát đâu!"

"Con không đi đâu mẹ, con không sợ mấy người đó!", Ngưu Oa bực bội nói: "Nếu con đi thì mẹ phải làm sao đây!"

"Thằng nhỏ này!"

"Lâm di!"

Mục Vỹ chen vào cuộc nói chuyện của hai mẹ con. Hắn tiến lên đỡ mẹ Ngưu Oa ngồi xuống ghế rồi khẽ cười: "Lâu rồi không vận động tay chân, hôm nay hoạt động chút cho khỏe người vậy, Lâm di chuẩn bị xem trò hay nhé".

"Vả lại con vẫn chưa báo đáp việc ở nhà hai người ăn chùa uống chùa nửa năm đâu!"

"Đứa nhỏ ngốc này, nói linh tinh gì thế hả!"

Mẹ Ngưu Oa trách móc: "Dù là chó hoang mèo hoang ngoài đường cũng không thể thấy chết mà không cứu, nói gì là một người sống sờ sờ. Chưa kể hai mẹ con ta đã giúp được gì cho cậu đâu!"

Mục Vỹ khẽ cười nhìn Lâm di và Ngưu Oa.

Hắn đang nắm giữ vô số đan dược thánh cấp, toàn bộ số đó đều được cất giữ trong Thần Không Bảo Động. Nhưng do cảnh giới của Ngưu Oa và Lâm di quá thấp nên họ sẽ không chịu dược lực nổi.

Mà Mục Vỹ hơi lấn cấn một chỗ trên người mình chẳng có một mống đan dược cấp thấp nào.

Xấu hổ chết đi được!

Ban đầu hắn còn định lấy một ít đan dược ra chữa thương cho Ngưu Oa, cuối cùng không có, lấy đâu mà dùng.

Không còn cách nào khác, Mục Vỹ đành lấy một chiếc lò luyện đan cùng với mấy dược liệu đơn giản ra khỏi Thần Không Bảo Động để chuẩn bị luyện chế một lò đan dược.

Nhưng loay hoay một hồi, Mục Vỹ lại phát hiện chỗ dược liệu mình đang có luyện chế được đan dược tứ phẩm là thấp nhất rồi!

"Đan dược tứ phẩm - Thanh Nguyên Đan!"

Cuối cùng, hắn chỉ còn cách luyện chế đan dược này.

"Đại ngốc, à không, Mục Vỹ, ngươi còn biết luyện đan nữa sao?”

"À, biết chút ít!", Mục Vỹ đáp qua loa: "Ngưu Oa, hiện tại ngươi đang ở tầng một của cảnh giới Linh Huyệt, chắc chịu được dược lực của đan dược tứ phẩm chứ?"

"Hả? Đan dược tứ phẩm?"

Ngưu Oa vô cùng ngạc nhiên.

Bình thường một viên đan dược nhất phẩm thôi cũng là một thứ gì đó xa xỉ với y rồi, huống hồ là tứ phẩm.

Sở dĩ Ngưu Oa muốn trở thành đệ tử của Hỏa Hành Sơn là bởi vì đệ tử ngoại sơn và nội sơn ở đó được lãnh đan dược mỗi tháng.

Mà hình như của đệ tử ngoại sơn là đan dược nhất phẩm và nhị phẩm, còn đệ tử nội sơn là tam phẩm.

Đan dược tứ phẩm thì dường như chỉ có một số ít đệ tử nắm quyền to trong Hỏa Hành Sơn mới có mà nhỉ?

"Không nổi à?", Mục Vỹ nhíu mày than thở: "Chà, tiếc quá, giờ chỗ dược liệu ta đang có chỉ có thể luyện chế đan dược cấp thấp nhất là tứ phẩm thôi!"

Cấp thấp nhất?

Vừa hay tin, Ngưu Oa thậm chí còn muốn chạy tới đánh cho Mục Vỹ một trận.

Có ai thích thể hiện tới mức này như hắn đâu?

"Thôi, để ta thử xem!", Mục Vỹ chán nản nói.

"Ngươi luyện chế được thật ư?", Ngưu Oa nhìn hắn, hơi thở dần trở nên nặng nề.

Mục Vỹ cười cười: "Bọn họ đi đi về về ít nhất cũng mất nửa canh giờ, chừng này thời gian đủ rồi!"

Hắn nói câu ấy rồi ngồi xếp bằng dưới đất, bắt đầu điều khiển thiên hỏa.

Sau mấy tiếng ầm ầm, Diệt Hồn Hắc Viêm hình thành từ ba luồng thiên hỏa làm nóng lò.

"Lửa gì thế?"

Ngưu Oa cực kỳ bất ngờ. Hỏa Hành Sơn có thể nói là thế lực hùng mạnh nhất Hỏa Hành Vực, nguyên tố chủ tu chính là thuộc tính hỏa.

Do đó trong khu vực xung quanh Hỏa Hành Sơn vô cùng nhiều linh thú thuộc tính hỏa, nhưng dù nhiều cách mấy y cũng chưa bao giờ thấy ngọn lửa nào như thế!

Không phải linh hỏa cũng không giống địa hỏa, chẳng lẽ là thiên hỏa?

Vừa nghĩ đến đây, Ngưu Oa ngây ra như phỗng.

Thiên hỏa!

Nếu như là thiên hỏa thật thì đúng là không tưởng tượng nổi.

Theo như y biết toàn bộ Hỏa Hành Sơn không có lấy một người chiếm được thiên hỏa!

Mục Vỹ bắt đầu tiến hành luyện đan.

Không bao lâu sau, một mùi hương đã bay ra từ đỉnh lò.

Thanh Nguyên Đan!

Đan dược tứ phẩm.

Mười viên!

Ngưu Oan ngơ ngác nhìn mười viên Thanh Nguyên Đan trong tay.

Không ngờ lần đầu tiên trong đời y nhìn thấy đan dược tứ phẩm lại từ một tên ngốc y nhặt về.

Nói ra có chó nó tin!

"Uống thử đi!", Mục Vỹ không nói nhiều, chỉ cười nói.

"Được!"

Ngưu Oa há miệng nuốt một viên Thanh Nguyên Đan xuống bụng. Nó lập tức hóa thành một dòng chảy lan truyền khắp nơi trong cơ thể y.

Được thật kìa!

Cảm nhận ấy làm Ngưu Oa ngỡ ngàng.

Ads
';
Advertisement