Chương 1128: Ép cưới
Giờ đây trong tâm trí Ngưu Oa đều là sự phẫn nộ vì những kẻ này đã sỉ nhục mẹ và khinh thường hai mẹ con họ, y không tài nào nhẫn nhịn được nổi.
Cộng thêm mấy ngày qua cực khổ tu luyện nhưng tiến bộ không đáng kể, trong lòng vô cùng bực bội, thế là Ngưu Oa dùng vũ lực với những người trước mặt ngay lập tức.
Đây đều là những nam tử trung niên khỏe mạnh trong thôn, thực lực của họ mạnh hơn y rất nhiều.
May sao Ngưu Oa không uổng công rèn luyện thường xuyên.
Cú đấm vung tới làm phát ra tiếng xé gió, đáng ngạc nhiên là y có thể trụ vững trong cuộc chiến với ba, bốn võ giả khác.
Nhưng bất kì ai sáng suốt đều nhận ra rằng Ngưu Oa đang căm phẫn nên mới cầm chân họ nổi, không lâu nữa sẽ thua thôi.
Lý Phú Quý cười hả hê, nói với mẹ Ngưu Oa: "Bà mà đồng ý ngay thì chuyện này đã không xảy ra rồi. Làm thiếp ông chủ Trần thì mai này bà sẽ sống trong sung sướng, con trai bà cũng có tương lai hơn. Còn bây giờ nếu bà không chấp nhận... Khà khà..."
Ông ta thấy mặt mẹ Ngưu Oa tái mét thì trong lòng càng đắc chí hơn.
Chẳng hiểu ông chủ Trần thích người đàn bà này ở chỗ nào, đúng là trông mặn mà đấy nhưng trấn Ngưu Sơn có khối người đẹp hơn bà ấy mà.
Lý Phú Quý lấy một cái ghế ra ngồi, tình cờ vị trí ngồi của ông ta ngay cạnh Mục Vỹ.
"Đại ngốc, nhìn cái gì đấy!"
Thấy Mục Vỹ cứ nhìn mình chằm chằm, Lý Phú Quý hùng hổ mắng.
"Đừng có nhìn ta nữa! Không nghe lời cẩn thận ta móc mắt ngươi ra đấy nghe chưa!"
Lý Phú Quý tới gần Mục Vỹ và trừng mắt nhìn hắn một cách hung dữ, quát thật to.
Bành...
Đúng lúc đó, một tiếng động lớn vang lên.
"Ngưu Oa!"
Khung cảnh Ngưu Oa hộc máu, khuôn mặt thì phờ phạc làm mẹ của y vô cùng đau lòng. Bà ấy hốt hoảng chạy tới.
Nhưng Lý Phú Quý là võ giả cảnh giới Linh Huyệt, ông ta tóm lấy mẹ Ngưu Oa không cho bà ấy lại gần con mình.
"Mẹ Ngưu Oa, bà thấy rồi đấy, còn chần chừ nữa thì Ngưu Oa sẽ bị đánh chết tươi!"
"Mẹ! Đừng đồng ý!"
Ngưu Oa gắng gượng đứng dậy, lớn tiếng: "Lão hồ ly này một bụng âm mưu, có chết con cũng không để mẹ làm thiếp lão già đó đâu!"
"Ngưu Oa, ngươi vẫn cứng đầu cứng cổ như thế thì đừng trách ta vô tình!"
Nghe vậy, Lý Phú Quý bước lên một bước rồi giẫm cái bịch lên ngực Ngưu Oa. Ông ta nhổ một bãi nước miếng, sau đó dọa dẫm: "Ranh con, mẹ ngươi mà không đồng ý thì ta sẽ chặt một tay của ngươi!"
"Ông dám!"
"Sao không dám!"
Sau khi nghe tiếng gầm ấy, nét mặt Lý Phú Quý trở nên tàn nhẫn. Ông ta giơ chân toan đạp vào ngực Ngưu Oa.
Phập!
Tiếng phập truyền đến trong giây lát. Ngưu Oa tuyệt vọng nhắm mắt.
Nhưng sau khi âm thanh ấy vang lên, máu tươi bắn tung tóe vào mặt y. Ngưu Oa chưa kịp hoàn hồn đã ngây ra như phỗng vì cảnh tượng trước mắt.
Máu đang chảy từ một chân Lý Phú Quý xuống đất thành dòng.
Mặt đất tiểu viện dính máu khắp nơi.
Trong tiếng lộp bộp, phần đất dưới chân Lý Phú Quý bị nhuộm đỏ.
Tất cả mọi người trong tiểu viện đều bàng hoàng trước khung cảnh này.
"Tiểu Nhị!"
"Đại ngốc!"
Mục Vỹ đột nhiên đứng dậy làm hai mẹ con Ngưu Oa hoảng hồn.
Nhưng đâu phải chỉ có mỗi hai người họ thảng thốt!
Tiểu viện chìm trong sự im lặng chết chóc.
Không ngờ Đại ngốc biết nói, lại còn chặt đứt một chân của Lý Phú Quý nữa.
"Má nó, ngày nào cũng gọi ta là Đại ngốc, cái tên Đại ngốc là để ông gọi à?"
Mục Vỹ đưa mắt về Lý Phú Quý, trầm giọng nói: "Tưởng mình ngon cơm lắm hay sao mà ép cưới người khác? Mới là cảnh giới Linh Huyệt thôi mà cũng dám láo toét với ta!"
Không phải hắn tự phụ chứ quả thật cảnh giới Linh Huyệt chỉ là cặn bã đối với hắn của ngày hôm nay.
Lý Phú Quý vẫn chưa thôi kêu gào đau đớn. Ông ta nhìn Mục Vỹ với gương mặt trắng bệch.
Đây vẫn là kẻ chỉ biết thẫn thờ đó ư?
Lý Phú Quý quan sát Mục Vỹ, trong lòng vô cùng khó tin.
"Ông, cầm máu cho ông ta!"
Mục Vỹ chỉ vào Ngưu trưởng thôn và ra lệnh.
"Hả? Vâng vâng, vâng vâng!"
Ngưu trưởng thôn hoàn toàn không kịp thấy vừa rồi Mục Vỹ đã chặt đứt chân Lý Phú Quý thế nào.
Nhưng dù gì cũng là trưởng thôn, xem như có chút hiểu biết.
Ông ta biết mình xong đời rồi!
Tên bị người trong Ngưu thôn gọi là Đại ngốc suốt cả nửa năm này chắc chắn không phải ngốc thật.
Rất có thể là do hắn bị thương nặng nên nửa năm qua cần thời gian để hồi phục.
Chẳng lẽ người này có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm? Hay tầng thứ sáu? Lẽ nào là cường giả cảnh giới Thông Thần?
"Ông, ông, ông nữa!"
Mục Vỹ chỉ một mạch ba người, lạnh lùng nói: "Đến trấn Ngưu Sơn kêu ông chủ Trần gì đó qua đây cho ta. Nhớ là vừa quỳ vừa đi tới đây, nếu không tự gánh hậu quả!"
Vừa quỳ vừa đi tới đây, nếu không tự gánh hậu quả!
Rồi, xong đời!
Câu nói của hắn làm tất cả những người trong tiểu viện hóa điên.
Chẳng qua mấy kẻ còn lại thấy người mạnh nhất nơi này là Lý Phú Quý đã ra nông nỗi đó nên không dám chống đối.
Bọn chúng đều tè dầm, ba chân bốn cẳng chạy về phía trấn Ngưu Sơn.
Giờ mà không chạy thì để mạng tại đó luôn.
Nhưng bọn chúng biết rằng dù Đại ngốc này mạnh đến đâu thì trên trấn Ngưu Sơn còn có võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng bảy, tầng tám thậm chí là tầng chín, ông chủ Trần nhất định có thể mời những người đó làm việc cho mình. Tên ngu xuẩn này chết chắc.
Ngưu trưởng thôn nhanh tay cầm máu cho Lý Phú Quý.
"Khỏi cần băng kĩ!"
Thấy dáng vẻ nghiêm túc của Ngưu trưởng thôn, Mục Vỹ bực mình bảo: "Băng sơ sơ thôi, đừng để ông ta chết ngay là được rồi".
Lý Phú Quý vừa nghe xong thì mặt cắt không còn một giọt máu.
Bây giờ ông ta chỉ có thể cầu nguyện ông chủ Trần sẽ tới cứu mình thôi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất