Tất cả các ngọn núi đều có kích thước khác nhau.

Cuối cùng, đôi mắt Mục Vỹ hướng về một ngọn núi chỉ cao một trăm mét.

Trên đó chỉ có một vài cung điện chẳng được trang hoàng chút nào, càng nhìn càng thấy nơi đây heo hút lạ lùng.

"Ta chọn ngọn núi đó!"

"Ngọn núi đó?"

Khâm Thiên Tranh nghe vậy thì hơi sửng sốt.

Đó là ngọn núi thấp nhất trong số những ngọn núi quanh đây và nằm ở nơi ít được ánh mặt trời chiếu xuống. Mặc dù Hỏa Hành Sơn giàu hỏa khí quanh năm nhưng nếu không có ánh nắng thì vẫn thấy thấp hơn vài phần.

Bởi thế thông thường chẳng có ai chọn ngọn núi này.

"Chà, hay cậu đổi ngọn núi khác đi. Núi của Hỏa Thánh Tử là lớp áo đầy vẻ vang dành cho danh hiệu ấy, ngọn núi này chẳng oai phong chút nào, không hợp với cậu đâu!"

"Không sao!"

Mục Vỹ tiến tới một bước và cười nói: "Ta thích yên tĩnh nên không muốn đông người quá, chọn ngọn núi lớn thì phải tìm người quét dọn, phiền lắm".

"Thôi được rồi!"

Khâm Thiên Tranh dẫn Mục Vỹ tiến về ngọn núi nhỏ ấy.

Nhưng đang lúc hai người lên núi thì một người già cỗi mở cổng một tòa thiên điện rồi bước ra.

"Phần lão, sao ông lại ở đây!"

Nhìn thấy ông lão với những nếp nhăn hằn trên gương mặt, toàn thân tràn đầy tử khí, trông như sắp sửa gần đất xa trời, Khâm Thiên Tranh vội vàng đi tới đỡ lão và hỏi: "Không phải Phần lão đang ở Vũ Các sao?"

Ông lão ấy mặc áo bào đen, lưng hơi gù, đôi mắt đục ngầu, tay chống một cây trượng.

"Nào nào, già rồi chẳng được tích sự gì, có mỗi việc xếp sách thôi cũng không làm được!"

"Phần lão nói đùa!"

Khâm Thiên Tranh bật cười.

"Mà Tiểu Khâm, cậu tới đây làm gì?"

Được hỏi, Khâm Thiên Tranh mau chóng trả lời: "À, vị này là Hỏa Thánh Tử mới nhập môn, ta đang dẫn cậu ấy chọn núi vào ở".

"Thích núi này à?", Phần lão mỉm cười.

Mục Vỹ vội vàng nói: "Tiền bối đã ở đây rồi thì ta sẽ đổi cái khác ạ!"

"Ha ha, tiểu tử, ngọn núi này chỉ có một mình lão thôi. Nếu cậu không chê thì có thể ở chung với ta. Ở một mình cũng cô đơn lắm, có thêm người cho đông vui".

"Vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh!"

Thật ra trong lòng Mục Vỹ chẳng muốn chút nào.

Hắn có quá nhiều bí mật, sau này đón Ngưu Oa và Lâm di đến đây cũng không sợ hai người họ phát hiện ra bí mật của hắn.

Nhưng đến một trưởng lão hạt nhân như Khâm Thiên Tranh cũng phải khúm núm với Phần lão này, có lẽ thân phận của lão không tầm thường.

Phải ở cùng một ông lão như thế làm tâm trạng Mục Vỹ khá bất an.

"Cậu không muốn thì thôi vậy!"

"Không phải đệ tử không muốn đâu ạ, chỉ là lúc đệ tử tu luyện có thể sẽ hơi ồn ào, sợ làm phiền tiền bối tĩnh tu thôi".

"Cái đó thì không hề gì!"

Nghe Phần lão nói vậy, Mục Vỹ chắp tay lần nữa.

Ông lão này là một người mà Khâm Thiên Tranh kính trọng, bây giờ thấy giống như mặt trời đã gác núi thế thôi chứ có khi nhiều năm về trước là một cường giả cũng không chừng.

"Thế thì xin phép tiền bối!"

"Ừ!"

Phần lão gật đầu đáp lời rồi rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Phần lão, Khâm Thiên Tranh chậm rãi thở phào.

"Khâm trưởng lão, Phần lão là..."

"Chà, Phần lão tên là Hỏa Phần Thiên, là sư huynh đệ của sơn chủ đời trước. Một người quyền cao chức trọng. Phần lão vốn là đơn thuộc tính nhưng không biết vì sao bỗng nhiên biến thành thiên tài song tu song thuộc tính thủy và hỏa. Sơn chủ lúc ấy cũng không ngờ tới chuyện này".

Khâm Thiên Tranh thở dài: "Ngũ Hành Thiên Phủ nói Hỏa Hành Sơn ta giấu chuyện nên phế bỏ tu vi của Phần lão, nếu không thì bây giờ ông ấy đã là thái thượng trưởng lão của Hỏa Hành Sơn rồi".

"Nhưng dù vậy thì sau này cậu cũng phải lễ phép với ông ấy đấy. Mấy vị kia của Hỏa Hành Sơn chúng ta quan tâm đến Phần lão lắm".

"Vãn bối xin ghi nhớ!"

Không ngờ chọn đại một ngọn núi thôi cũng bắt gặp một thiên tài có tuổi.

Chẳng qua thiên tài có tuổi này đã mất hết tu vi, vậy thì thiên tài cũng không còn là thiên tài nữa.

Mục Vỹ đi theo Khâm Thiên Tranh tiến vào đỉnh núi. Nơi này bị san bằng mất một nửa, bên trên có những cung điện đứng sừng sững.

Nhưng chỉ có bốn, năm cung điện.

Sau này hắn một phòng, Ngưu Oa và Lâm di mỗi người một phòng, thế thì cũng nhàn.

Phần lớn các ngọn núi quanh đây đều cao tận mấy trăm mét, cao nhất lên đến một nghìn mét.

Nhìn những cung điện kia, Mục Vỹ khẽ nhoẻn môi.

Tuy núi của hắn hơi thấp nhưng trên đỉnh có trận pháp bao trùm có tác dụng ngăn không cho người ngoài nhìn thấy cũng như điều tra.

"Sao Ngưu Oa còn chưa tới nữa!"

Mục Vỹ xem lướt qua ngọn núi một vòng rồi quan sát trận pháp, nửa canh giờ đã trôi qua nhưng Ngưu Oa bảo đi gặp mẹ vẫn chưa thấy đâu.

Bóng người chợt lóe, Mục Vỹ theo trí nhớ ra khỏi núi.

Giờ phút này, vì bài kiểm tra đã kết thúc nên một số bậc cha mẹ và họ hàng đi cùng con cái bắt đầu tụm ba tụm bảy rời khỏi sơn môn ngoại sơn.

Mục Vỹ hết nhìn đông lại nhìn tây, vẫn không thấy bóng dáng Ngưu Oa và Lâm di đâu cả.

Ads
';
Advertisement
x