Chương 1151: Mượn đao giết người
"Vị sư huynh này, xin hỏi sư huynh có thấy người đi cùng ta không?", Mục Vỹ hỏi.
"Ngươi là ai mà đòi ta thấy người đi cùng ngươi!"
Một tiếng bốp rõ ro vang lên.
Tên đệ tử kia vừa nói xong thì bị gõ vào đầu một phát thật mạnh.
"Tên nhãi này, mở con mắt chó của ngươi ra mà nhìn người ta đi. Đây là Mục Vỹ, Mục sư huynh vừa được sơn chủ phong làm Hỏa Thánh Tử của tông môn đấy, Mục sư huynh gọi ngươi là sư huynh mà ngươi còn dám lên mặt à!"
Chưa đợi Mục Vỹ lên tiếng, một đệ tử mặc áo xanh đánh cái bốp vào đầu đệ tử thủ sơn đứng sau lưng mình và dạy dỗ.
Hỏa Thánh Tử?
Tên đệ tử thủ sơn nghe vậy bèn quỳ phịch xuống đất, sau đó tát mình mấy bạt tai rồi cầu xin: "Xin lỗi, xin lỗi Mục sư huynh, ta có mắt như mù, thật sự xin lỗi sư huynh".
"Giờ nói cho ta biết ngươi có thấy người đó không được chưa?"
"Tiểu nhân thật sự không biết!"
Đệ tử thủ sơn tỏ ra đau khổ: "Cơ mà hình như lúc nãy tiểu nhân có thấy Trần Kiệt Ngọc dẫn một đệ tử từ chỗ này vào núi, ầm ĩ ghê lắm, nói là đưa đến Hình Phạt Đường ấy ạ".
Hình Phạt Đường?
Cái tên Hình Phạt Đường đã nói lên ý nghĩa của nó - nơi chuyên xử phạt những đệ tử vi phạm nội quy.
Nhưng Ngưu Oa là một người trung hậu, sao có thể vừa mới tới tông môn đã vi phạm môn quy!
Chắc chắn không phải y!
"Mục sư huynh!"
Lúc này, nam tử xấu xí mặc áo xanh, người hơi gầy cười ha ha: "Người mà Mục sư huynh đang nói đến là Ngưu Oa đúng không!"
"Ngươi thấy cậu ấy rồi à?"
"Rồi ạ, rồi ạ!"
Người thanh niên nọ vội vàng nói: "Sư đệ tên là Tần Đồng, đệ tử nội sơn. Mục sư huynh mới chọn núi, không biết trên núi có thiếu người không ạ?"
Nhưng Tần Đồng vừa hỏi xong thì một luồng sát ý tỏa ra từ Mục Vỹ và đổ ập lên người gã.
"Mục sư huynh đừng giận, ta đi quá giới hạn rồi!"
Tần Đồng hốt hoảng cho biết: "Lúc nãy hình như Ngưu Oa chuẩn bị đưa mẹ hắn vào ngoại sơn Hỏa Hành Sơn chúng ta tham quan nhưng bị Trần Kiệt Ngọc mượn cớ bới lông tìm vết!"
Trần Kiệt Ngọc?
Mục Vỹ vô cùng bất ngờ, hỏi: "Hắn ăn gan hùm à?"
"Trần Kiệt Ngọc biết sư huynh thành Hỏa Thánh Tử nên đáng ra không dám làm vậy, nhưng trùng hợp là một Hỏa Thánh Tử từ trước đến giờ rất ít khi lộ diện bỗng nhiên lộ mặt, bắt gặp hai mẹ con Ngưu Oa. Tên Hỏa Thánh Tử đó rất thích phụ nữ mặn mà, đặc biệt là những người vẫn còn giữ vẻ phong vận tuổi trẻ, thấy mẹ Ngưu Oa bèn muốn mang về núi của mình không chút ngần ngại. Ngưu Oa không chấp nhận nên bị Trần Kiệt Ngọc nhân cơ hội biến tướng thành phản kháng Hỏa Thánh Tử, bắt lại và giao cho Hình Phạt Đường".
Mượn đao giết người!
Trần Kiệt Ngọc đúng là thông minh!
Ánh mắt Mục Vỹ đầy sát khí.
"Ngươi là Tần Đồng đúng không? Hỏa Thánh Tử đó tên gì?"
"Hỏa Thông Thiên ạ!"
Tần Đồng vội vàng đáp lời.
"Đây là một viên thánh đan hạ phẩm Bế Hư Đan, chỉ cần tìm người giám định là biết tác dụng của nó, dẫn ta đi Hình Phạt Đường!"
"Vâng vâng vâng!"
Vừa nghe thấy bốn từ thánh đan hạ phẩm, hai mắt Tần Đồng sáng rực.
Thánh đan hạ phẩm vô cùng trân quý với võ giả từ tầng một đến tầng ba cảnh giới Vũ Tiên.
Huống gì là một kẻ chỉ là đệ tử nội môn cảnh giới Thông Thần như gã ta.
Đối với Tần Đồng, nó không khác gì tiên đan!
Mặc dù là đệ tử Hỏa Hành Sơn nhưng gã ta cũng biết thiên phú của mình chẳng ra làm sao, chỉ hy vọng sẽ đạt đến cảnh giới Thông Thần đỉnh phong, sau đó phấn đấu đạt được chức vụ trưởng lão ngoại sơn rồi thôi.
Nhưng Tần Đồng biết rằng trong Hỏa Hành Sơn rộng lớn này có rất nhiều cơ hội.
Đôi lúc đó là tin tức, đôi lúc đó chỉ là một chuyện cỏn con, mà thậm chí chuyện cỏn con này có thể đem lại cơ hội phất lên đầy triển vọng.
Thế nên khi thấy Mục Vỹ nhận được vinh quang, Tần Đồng lập tức nhắm vào Ngưu Oa đi cạnh hắn.
Ban đầu gã ta nghĩ rằng sau này nếu Ngưu Oa ở ngoại sơn xảy ra chuyện gì, gã ta hay tin thì sẽ báo cho Mục Vỹ ngay, và hắn nhất định sẽ ra mặt xử lý cho Ngưu Oa.
Không ngờ chưa gì đã có rồi.
Xem ra Trần Kiệt Ngọc và Ngưu Oa đã có mâu thuẫn từ trước!
Suốt dọc đường, Tần Đồng đều tỏ ra ngoan ngoãn.
"Mục sư huynh, Trần Kiệt Ngọc chỉ là một cái rắm trong mắt sư huynh thôi, có điều nữ nhân đứng sau gã ghê gớm lắm đó!"
"Ồ? Ai thế?"
"Hỏa Mị Nhi!", Tần Đồng giải thích: "Hỏa Mị Nhi là đệ tử nội môn. Vả lại không biết có phải do kĩ năng giường chiếu của Trần Kiệt Ngọc tốt lắm không mà Hỏa Mị Nhi mê đắm gã. Chắc có lẽ trừ đại điện của sơn chủ ra thì khắp Hỏa Hành Sơn chúng ta đều có vết tích của hai người đó rồi!"
"Nói điểm chính!", Mục Vỹ cau mày ra lệnh.
"Dạ dạ, Hỏa Mị Nhi là đệ tử nội môn có cảnh giới Thông Thần tầng thứ ba. Cô ta chẳng là gì với sư huynh, nhưng đại ca của cô ta Hỏa Thông Thiên là Hỏa Thánh Tử, cảnh giới Vũ Tiên tầng hai. Hơn hết, ông nội cô ta chính là đại trưởng lão Hỏa Hành Sơn chúng ta - Hỏa Quy Nhất!"
"Sau hơn một nghìn năm phát triển, thật ra người trong Hỏa Hành Sơn về cơ bản hầu như đều thuộc về tộc Hỏa thị. Chưa kể, trong Hỏa Hành Sơn Hỏa Mị Nhi không phải chỉ có mỗi người thân là đại trưởng lão mà còn có rất nhiều biểu ca, đường ca, đã thế còn là biểu tỷ muội với bà chằn của Hỏa Hành Sơn ta! Chẳng qua là không biết cách nhau mấy thế hệ thôi".
"Bởi vậy nên Trần Kiệt Ngọc chỉ là đệ tử ngoại môn nhưng ngay cả đệ tử nội môn cũng không dám trêu vào, thành ra tính gã vênh váo lắm. Bề ngoài người ta không dám chọc gã nhưng đều lén lút gọi gã là thằng mặc váy, hay không!"
Buồn cười ghê, nghe kịch tính thật.
Xem ra Hỏa Hành Sơn này thuộc về tộc Hỏa thị rồi.
Nhưng dù có là gia tộc đi nữa thì chắc chắn vẫn chia nhánh, Mục Vỹ không tin Hỏa Hành Sơn là một thể thống nhất hoàn toàn.
"Trần Kiệt Ngọc, ngươi tưởng ngươi bám víu được Hỏa Mị Nhi là có thể mượn đao giết người chắc?", Mục Vỹ lạnh lùng thầm nghĩ: "Ngươi mà là đao thì ta chém ngươi từ gốc luôn!"
Mục Vỹ thầm cười khẩy. Hai người đã đến Hình Phạt Đường.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất