Chương 1156: Thách đấu sinh tử
“Dùng hoả linh của ngươi mà định ngăn cản thiên hoả của ta, ngươi không thấy là hành động hoang đường à?”
Mục Vỹ hừ lạnh một tiếng rồi vung tay, kén lửa lập tức phồng to, tiếng lửa cháy xèo xèo vang lên, không lâu sau, vòng lửa đó đã bắt đầu mất khống chế.
“Không thể nào!”
Trông thấy vậy, Hoả Thông Thiên hoàn toàn đờ đẫn.
Dù linh hoả của y không bằng thiên hoả, nhưng nó đã tồn tại trong cơ thể y từ nhỏ, chẳng khác nào sinh mệnh thứ hai của y.
Theo lý mà nói, nếu luận về độ phù hợp thì độ phù hợp của y và hoả linh chắc chắn phải cao hơn của Mục Vỹ và thiên hoả mà hắn thu phục mới phải.
Hơn nữa, cảnh giới của y còn cao hơn Mục Vỹ, không thể như thế được!
“Giờ ngươi còn thứ gì khác để dựa vào nữa không?”
Mục Vỹ nhìn Hoả Thông Thiên với vẻ lạnh lùng.
“Chỉ sợ ngươi không chống đỡ nổi thôi”.
Hoả Thông Thiên hô lên, sau đó toàn thân bùng cháy.
Cùng lúc đó, hoả khí lượn lờ khắp núi, hơi nóng kéo đến.
Nhưng lúc này, toàn thân Mục Vỹ vẫn bừng bừng khí thế.
Không phải cảnh giới Thông Thần!
Cũng không phải cảnh giới Niết Bàn!
Mà là cảnh giới Vũ Tiên.
Khí thế mạnh mẽ ấy không thể che giấu được.
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất.
Trông thấy vậy, tất cả mọi người đều đờ ra tại chỗ.
Chuyện gì thế này?
“Các ngươi đang làm gì đây?”
Song, khi hai đại thiên tài chuẩn bị lao vào nhau thì chợt có một tiếng quát vang lên.
Hoả Lân mặc trường bào màu đỏ đứng giữa hai người rồi hừ nói: “Hai Hoả Thánh Tử mà lại động tay động chân giữa ban ngày ban mặt, định sỉ nhục tác phong của Hoả Hành Sơn ta hay gì? Dừng tay, ai về núi người nấy mau!”
“Sơn chủ, không thể cho qua như vậy được”.
Đúng lúc này, Hoả Mị Nhi đột nhiên chạy tới rồi hừ nói: “Không thể cho qua như vậy được, Mục Vỹ có mưu đồ nham hiểm, đã phế đệ tử ngoại sơn Trần Kiệt Ngọc. Hắn làm nhiều việc ác như vậy, thì không xứng làm đệ tử của Hoả Hành Sơn ta”.
“Đúng vậy thưa sơn chủ”.
Hoả Thông Thiên cũng chen vào: “Hơn nữa, tên này là Hoả Thánh Tử mà dám đến núi của Hoả Thông Thiên đệ tử gây chuyện, vậy mặt mũi của đệ tử để đâu đây? Huống hồ, hắn đã ở tầng thứ nhất cảnh giới Vũ Tiên rồi, nhưng lại che giấu thực lực của mình, vậy hắn vào Hoả Hành Sơn ta có mục đích gì? Đến sơn chủ cũng không phát hiện ra điều này”.
Lúc này, Mục Vỹ chỉ nhìn hai huynh muội nhà đó mà không lên tiếng.
Hắn muốn xem Hoả Lân có trừng trị hắn ngay mà không cần hỏi rõ sự việc hay không.
Nếu ông ta làm vậy, hắn sẽ rời khỏi Hoả Hành Sơn ngay, sau đó thể hiện thiên bẩm của mình để vào Ngũ Hành Thiên Phủ.
“Im miệng!”
Nhưng hai huynh muội kia vừa nói dứt câu, Hoả Lân đã quát ầm lên.
“Hai người về úp mặt vào tường mà suy ngẫm đi!”
“Sơn chủ!”
“Sơn chủ!”
Nghe thấy vậy, Hoả Mị Nhi và Hoả Thông Thiên đều có vẻ khó tin.
“Sao? Coi lời ta nói như gió thổi qua tai đúng không?”
Giọng điệu của Hoả Lân có vẻ lạnh lùng.
Coi lời ông ta như gió thổi qua tai?
Đương nhiên Hoả Mị Nhi và Hoả Thông Thiên không dám rồi.
“Mục Vỹ, coi như ngươi giỏi!”
Hoả Thông Thiên lườm Mục Vỹ rồi hung hăng nói: “Chúng ta đều là Hoả Thánh Tử, nếu ngươi đã đạt đến cảnh giới Vũ Tiên, ta muốn hỏi một tháng sau, ngươi có dám quyết đấu một trận sinh tử với ta trên Hoả Thánh Đàn không?”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, người ở các ngọn núi xung quanh đều biết lớn chuyện rồi đây.
Họ cứ ngỡ hai Hoả Thánh Tử chỉ nảy sinh chút mâu thuẫn nên đánh nhau thôi.
Nhưng ai ngờ đâu, sự việc lớn tới mức thách đấu sinh tử rồi.
Hoả Thánh Đàn là nơi để các đệ tử nội sơn chiến đấu với nhau.
Thường chỉ có đệ tử nội sơn cảnh giới Thông Thần mới tham gia trận đấu sinh tử thôi, còn các đệ tử cảnh giới Niết Bàn đều không nỡ hi sinh mạng sống của mình để chiến đấu, chứ đừng nói là cảnh giới Vũ Tiên.
Nhưng bây giờ, Hoả Thông Thiên lại đang khiêu chiến với Mục Vỹ.
“Tuỳ ngươi thôi”.
Nhưng điều khiến người ta ngạc nhiên hơn là Mục Vỹ đã đồng ý.
Trời ơi!
Thế giới đảo điên hết rồi sao?
Hoả Thông Thiên khiêu chiến Mục Vỹ, nhưng Mục Vỹ đã đồng ý, chuyện này khiến không ai tin nổi.
Bây giờ, đến Hoả Lân cũng không ngờ chuyện sẽ đến mức này.
Vốn dĩ sự thể hiện của Mục Vỹ đã khiến ông ta ngạc nhiên lắm rồi.
Mà bây giờ, hai bọn họ còn định tiến hành trận đấu sinh tử.
“Được, gan đấy, coi như đáng mặt nam nhi. Một tháng nữa, ta mong ngươi đừng sợ quá mà không dám xuất chiến”.
“Yên tâm!”
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Ngươi không đến thì ta vẫn đến”.
Một trận đại chiến cứ thế được quyết định.
“Mục Vỹ, đi theo ta!”
Thấy hai người bùng lửa cháy, Hoả Lân không nhịn được cau mày rồi lên tiếng.
“Vâng!”
Mục Vỹ không nhiều lời, lập tức đi theo Hoả Lân, rời khỏi nơi này.
Ngay sau đó, bọn họ đã đi đến một đại điện.
Ngoài tám cái cột thẳng đứng với uy lực bất phàm ra, thì đại điện này không có thứ gì khác.
Nhưng Hoả Lân đã dẫn Mục Vỹ đi xuyên qua đại điện rồi vòng ra phía sau.
Có chín cái cột thẳng tắp với uy lực phi phàm đang đứng sừng sững trên vách núi phía sau đại điện.
“Mục Vỹ, ngươi nhìn đi”.
Hoả Lân chỉ vào chín cái cột cao chọc trời ấy rồi cười nói: “Chín cái cột này chính là nền móng của Hoả Hành Sơn ta, hay còn được gọi là Bát Hoang Hoả Long Ngâm!”
“Bát Hoang Hoả Long Ngâm?”
“Đúng vậy!”
Thấy vẻ ngạc nhiên của Mục Vỹ, Hoả Lân cười nói: “Đây chính là Bát Hoang Hỏa Long Ngâm, bí tịch truyền thừa của Hoả Hành Sơn ta”.
Bí kỹ truyền thừa của môn phái mà họ lại để ngay ở đây, Hoả Hành Sơn hồn nhiên quá thể.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất