Chương 1160: Phải thử đã

"Tốt!", Mục Vỹ gật đầu rồi nói: "Ta không tin ông nên phải thử đã".

"Cái gì?"

Mục Vỹ nói tiếp: "Ông mới lừa ta, chắc gì bây giờ không lừa, thế nên chờ ta tu luyện tới tầng mười một đi. Nếu không chết, ta sẽ đến cứu ông, còn nếu ông lừa ta thì chắc khi đó ta đã chết vì tẩu hỏa nhập ma rồi, ông chờ người hữu duyên nào khác đi!"

"Ngươi lừa ta!", Hỏa Thánh giận dữ hét.

"Ta không lừa ông. Nếu hai tầng công pháp ông cho ta không có vấn đề gì thì tự nhiên ta sẽ quay lại cứu ông thôi. Nói đến lừa dối thì phải kể tội ông trước!"

Mục Vỹ nói xong vung tay rút thiên hỏa đi, không nghe Hỏa Thánh nói một lời nào nữa.

Đồng thời, hắn thu hai Long Trụ vào trong Tru Tiên Đồ.

Ở trên còn tầng mười và tầng mười một, hai cái này để sau tu luyện đến tầng thứ chín rồi tính tiếp.

Cuối cùng, Hỏa Thánh không chỉ bị áp chế hoàn toàn trong trận pháp được tạo thành bởi chín Long Trụ mà còn bị Mục Vỹ cướp mất hai cây trụ quý báu mà mình cất giữ.

Thế có phải mất cả chì lẫn chài không?

"Chết tiệt, chết tiệt!"

Hỏa Thánh nào ngờ một ông già sống hơn mười nghìn năm như mình lại bị Mục Vỹ dắt mũi.

Ê chề, không biết giấu mặt vào đâu!

Nhưng Mục Vỹ nào thèm quan tâm đến ông ta.

Vì có nhiều trải nghiệm nên hắn cũng thấy được sơ hở trong trận pháp.

Nếu như vào từ Sinh Môn và ra từ Tử Môn thì chết chắc, từ đó có thể thấy Hỏa Thánh này chẳng có ý tốt gì cho cam.

Thế là Mục Vỹ tương kế tựu kế, dụ ông ta mắc câu.

Chẳng qua đến bản thân Mục Vỹ cũng không ngờ kết quả của việc này là nhận được hai tầng công pháp cuối của Bát Hoang Hỏa Long Ngâm.

Tạm thời hắn vẫn chưa thể kết luận liệu hai tầng cuối này có phải là thật hay không, phải bắt đầu từ tầng chín trước đã.

Bát Hoang Hỏa Long Ngâm được sáng chế bởi Hỏa Đế của tiểu thế giới Ngũ Hành. Nói một cách chính xác thì cấp bậc của môn võ kỹ này hơn thánh cấp, nhưng nếu so với tiên pháp chân chính thì vẫn chưa đến mức đó.

Võ kỹ này sẽ phù hợp cho Mục Vỹ tu luyện ở cảnh giới hiện tại.

Sau khi búng ngón tay, khẩu quyết và một số tâm đắc của công pháp tầng thứ nhất bắt đầu tụ tập trong đầu Mục Vỹ, tới rồi lại đi, hắn cũng tập trung vào tu luyện.

Cùng thời điểm đó.

Hỏa Lân rời khỏi đại điện rồi tuyên bố một chuyện.

Đó là Mục Vỹ sau khi được phong làm Hỏa Thánh Tử cần bế quan để lĩnh hội Bát Hoang Hỏa Long Ngâm, sẽ không ra ngoài trong thời gian ngắn.

Thông báo vừa được công bố hệt một viên đá lớn bị ném vào mặt hồ tĩnh lặng.

Mục Vỹ bế quan!

Không ngờ người này bế quan ngay thời điểm quan trọng thế này!

Hắn đang sợ!

Suy nghĩ gần như nảy lên trong lòng tất cả mọi người ngay lập tức.

Chắc chắn Mục Vỹ đang sợ nên mới bảo sơn chủ truyền thụ công pháp, sau đó nhân cơ hội trốn tránh trách nhiệm.

"Ha ha... Ta biết ngay mà! Tên Mục Vỹ này có là gì đâu!", Hỏa Thông Thiên cười phá lên: "Bế quan? Bế cái đầu hắn, rõ là nhát cáy mà".

Hỏa Thông Thiên cười sặc sụa với vẻ mặt đầy đắc ý.

Ban đầu Mục Vỹ đã dõng dạc rằng mình chấp nhận lời khiêu chiến ngay trước mắt bao người, thế mà mới chưa đến một ngày đã có cách làm rùa đen rút đầu rồi.

"Không thể cho hắn thoát dễ dàng thế được!"

Hỏa Mị Nhi nổi cơn thịnh nộ.

Trần Kiệt Ngọc bị phế, không còn tiểu đệ đệ nữa, niềm vui cuộc sống của cô ta cũng kết thúc.

Do đó Hỏa Mị Nhi cũng hận Mục Vỹ như Hỏa Thông Thiên.

Dù đã thử hết mọi cách nhưng vẫn không thể chữa thân dưới được cho Trần Kiệt Ngọc, điều này làm cô ta đau đầu vô cùng. Không có cậu bé của Trần Kiệt Ngọc, cô ta cứ thấy thiếu thiếu cái gì.

"Muội muội yên tâm, ngày tiểu tử này xuất quan sẽ là ngày giỗ của hắn. Nếu hắn thật sự không dám ứng chiến thì dư luận trên Hỏa Hành Sơn đủ để dìm chết hắn rồi".

Hỏa Thông Thiên đã tính hết khả năng có thể xảy ra.

Cuộc quyết chiến vào một tháng sau tất nhiên y sẽ đi rồi.

Nếu lúc đó Mục Vỹ kiếm cớ không đến thì toàn bộ Hỏa Hành Sơn sẽ biết kẻ này chỉ là gối thêu hoa, nhìn đẹp mã vậy thôi chứ nhát như thỏ.

Nếu Mục Vỹ đến thì càng tốt!

Khi đó y cũng đã đột phá cảnh giới Vũ Tiên tầng hai, và y sẽ thẳng tay giết chết hắn. Chỉ một người được phép sống sót trên Hỏa Thánh Đàn, Hỏa Thông Thiên nhất quyết không để Mục Vỹ còn sống đi xuống lôi đài.

Mục Vỹ đến thì phải chuẩn bị tinh thần nhận lấy cái chết.

Không đến thì bao nhiêu danh dự của hắn bị ném vào thùng rác, còn đau đớn hơn cả cái chết.

Nhìn từ phương diện nào, Mục Vỹ cũng đều bị dồn vào bước đường cùng.

Và người khó chịu nhất lúc này chính là Tần Đồng.

Gã ta sắp chết rồi, không còn đường sống nào cho gã ta nữa!

Tần Đồng thấy lưỡi hái đang kề vào cổ mình.

Ban đầu Mục Vỹ oai phong đấy, hùng dũng đấy, lại còn đại sát tứ phương, không sợ một ai.

Thế mà động thái tiếp theo sau khi tuyên bố một cách ngông nghênh lại là bế quan lĩnh ngộ Bát Hoang Hỏa Long Ngâm.

Tần Đồng là đệ tử nội sơn, tuy chưa đủ tư cách học tập Bát Hoang Hỏa Long Ngâm nhưng gã ta biết rằng người lĩnh ngộ môn võ kỹ này nhanh nhất là sơn chủ hiện nay - Hỏa Lân.

Nhưng ông ta phải mất đến bảy tháng.

Cuộc tranh tài của Mục Vỹ và Hỏa Thông Thiên sẽ diễn ra vào một tháng sau.

Mục Vỹ sẽ xuất quan trong vòng một tháng ư? Đúng là trò đùa.

Cho dù Mục Vỹ lợi hại hơn sơn chủ hiện tại đi chăng nữa thì cũng đâu thể xuất quan ngay được, ít nhất cũng phải mấy tháng nữa.

Thế chẳng phải Mục Vỹ thừa nhận mình sợ rồi sao?

Nhưng còn Tần Đồng, trước đây gã ta bị Mục Vỹ mang thẳng đến núi của Hỏa Thông Thiên.

Hơn nữa, Trần Kiệt Ngọc là một kẻ có oán tất báo.

Đắc tội gã nhưng Mục Vỹ thì đã bế quan, Tần Đồng chẳng còn chỗ dựa.

Khác gì con cá nằm trên thớt.

Gã ta mà được như hai mẹ con Ngưu Oa thì may ra. Họ đi chung với Mục Vỹ tới Hỏa Hành Sơn nên được sơn chủ tốt bụng bảo vệ. Gã ta tội nghiệp quá đi mất.

Ads
';
Advertisement
x