Chương 1161: Nhát gan?

"Tần Đồng!"

Bỗng một giọng nói quái gở thình lình vang lên ở sau lưng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Đồng.

"Trần Kiệt Ngọc!"

Nhìn thấy người này, gã ta sững sờ.

Thôi xong, không ngờ Trần Kiệt Ngọc đến nhanh thế.

Tần Đồng quay lại nhìn Trần Kiệt Ngọc rồi chắp tay quỳ xuống, van xin: "Trần huynh, lúc trước là ta bị Mục Vỹ ép bức, là hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi!"

"Hiểu lầm?"

Giờ đây, gương mặt Trần Kiệt Ngọc trông láng bóng hơn trước kia, râu cũng không thấy, chất giọng cũng trở nên lảnh lót.

"Được lắm! Tần Đồng, ngươi là đệ tử nội môn nên ta không làm gì được ngươi. Nhưng nhớ kỹ đây, liệu hồn một tháng tới đi bộ cũng phải cẩn thận đi!"

Trần Kiệt Ngọc dọa dẫm rồi bỏ đi ngay.

Tần Đồng hiểu rằng do hiện giờ Trần Kiệt Ngọc e ngại nhiều người nên mới không ra tay, chứ một khi mình chỉ còn lại một mình, Trần Kiệt Ngọc sẽ ra tay không chút do dự.

"Chết tiệt!"

Sở dĩ Tần Đồng sống sót được trong Hỏa Hành Sơn là nhờ bản lĩnh gió chiều nào theo chiều ấy chứ nào phải có thực lực mạnh mẽ gì cho cam. Nhưng lần này gã ta bị Mục Vỹ triệt đường sống, đặt cược hết vào cây đại thụ này nhưng rồi cũng thua.

Nỗi hận thù Mục Vỹ ngày càng sâu sắc trong lòng Tần Đồng.

Chẳng qua tất cả những chuyện này không được đến tai Mục Vỹ.

"Bát Hoang Hỏa Long Ngâm lấy sức mạnh của Bát Hoang và lửa làm cơ sở để ngưng tụ ra Bát Hoang Hỏa Long, các công pháp từ tầng chín trở xuống được ghi chép lại đều vô cùng mạnh mẽ".

Mục Vỹ thở hắt ra rồi nhìn chín Long Trụ trước mắt, vung tay lên.

Vài tiếng động lớn truyền đến, một con hỏa long bay vút ra từ bên dưới Long Trụ.

"Tầng thứ nhất!"

Mục Vỹ khẽ quát. Con hỏa long nọ quấn quanh người hắn và ngẩng đầu gầm thét.

"Bát Hoang Hỏa Long Ngâm ở cấp độ cao nhất có thể ngưng tụ ra tám con hỏa long. Một hỏa long là một tầng!"

Mục Vỹ nhếch môi, mặt lộ vẻ phấn khích như có như không.

Để xem hắn có thể tu luyện đến tầng thứ mấy trong vòng một tháng.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Mục Vỹ tu luyện trong chín Long Trụ, những tiếng bàn tán ở bên ngoài ngày càng náo nhiệt.

Đã sắp đến ngày nhưng vẫn chưa có tin tức gì liên quan đến Mục Vỹ.

Mọi người bắt đầu chắc chắn với suy nghĩ Mục Vỹ lấy lý do bế quan để trốn tránh Hỏa Thông Thiên.

Hạn một tháng đã qua, hôm nay, hàng nghìn hàng vạn đệ tử vây quanh Hỏa Thánh Đàn.

Việc hai Hỏa Thánh Tử đánh một trận sống mái chưa bao giờ xảy ra tại Hỏa Hành Sơn suốt mấy trăm năm qua.

Cuộc chiến này thu hút sự chú ý của mọi người là điều tất nhiên.

Mà lúc này, Hỏa Thông Thiên trong bộ trường sam đỏ đầy khí khái và hiên ngang đang chắp hai tay sau lưng đứng trên Hỏa Thánh Đán một cách ngạo nghễ.

"Các vị, một tháng trước ta và Mục Vỹ đã quyết định đánh một trận chiến tại Hỏa Thánh Đàn, lúc ấy hắn cũng chấp nhận lời khiêu chiến. Hôm nay, Hỏa Thông Thiên ta đây sẽ chờ hắn tại đây, nếu đến tận lúc mặt trời lặn mà hắn vẫn không dám tới thì..."

Hỏa Thông Thiên không nói hết lời.

Nhưng những người xung quanh đều ngầm hiểu.

Nếu như Mục Vỹ không dám tới thì danh dự của hắn coi như đi tong.

"Nói là Mục Vỹ bận lĩnh ngộ Bát Hoang Hỏa Long Ngâm nhưng Bát Hoang Hỏa Long Ngâm đâu phải thứ có thể thông hiểu trong vòng nửa năm, mười tháng".

"Chẳng thế còn gì, rõ là Mục Vỹ lấy cớ lĩnh ngộ để trốn không tham gia cuộc chiến rồi!"

"Bởi, chắc hắn cũng tự thấy mình không phải đối thủ của Hỏa Thông Thiên".

"Cứ tưởng sẽ có một trận đại chiến có một không hai chứ, làm ta mừng hụt. Ai mà ngờ Mục Vỹ nhát gan như thế, không dám đến luôn kìa!"

Nghe lời thảo luận sôi nổi của những người xung quanh, Tần Đồng băng bó tay trái, mặt mũi bầm dập đang đứng trong đám đông nở nụ cười cay đắng.

Đến ư?

Mục Vỹ mà dám đến?

Lần này, Hỏa Thông Thiên đột phá đến tầng hai của cảnh giới Vũ Tiên trong vòng một tháng, cộng thêm linh hỏa mà bản thân y tự thức tỉnh cùng với Bát Hoang Hỏa Long Ngâm, Mục Vỹ có tới thì cũng thua thôi.

Mà tên này đúng là xảo trá, trốn chui trốn nhủi không đệ lộ chút tiếng gió nào, còn gã ta bị hắn hại ra nông nỗi này đây.

Về cơ bản thì chỉ một việc được ngủ đều đặn thôi cũng trở thành giấc mơ của gã ta.

Tên khốn khiếp Trần Kiệt Ngọc đó quả là khinh người quá đáng!

Thành thái giám, cách nói năng cũng không bình thường, thái độ thì càng ngày càng vênh váo hơn.

"Ối chà chà, Tần Đồng, nghe nói ngươi chuẩn bị làm một chú chó trung thành mà nhỉ?", Tần Đồng đang suy nghĩ thì một giọng nói đầy trêu tức vang lên.

Chính là Trần Kiệt Ngọc.

"Chỉ tiếc là con chó nhà ngươi mới định theo chủ nhân sủa gâu gâu cắn người, thì chủ nhân ngươi sợ quá bỏ trốn rồi!"

Trần Kiệt Ngọc cười hả hê: "Tần Đồng, nếu ngươi chịu quỳ xuống và sủa ba tiếng gâu gâu với ta, gọi ta là cha thì có khi ta sẽ nhận ngươi làm con ta tại đây đấy!"

"Chỉ bằng ngươi?"

Nhưng Tần Đồng bỗng nhiên cười khẩy sau khi nghe thấy lời nói của gã: "Thứ nam nhân không có cái đó mà còn muốn có con à? Những ngày qua ông đây bị ngươi hành hạ đủ rồi, cùng lắm là chết thôi, có ngon thì giết ta đi!"

"Giết ngươi? Vậy thì chán lắm!"

Trần Kiệt Ngọc thấy Tần Đồng tức giận bèn cười khẩy: "Ta sẽ từ từ chơi ngươi đến chết, chơi đến khi ngươi quỳ xuống xin tha mới thôi".

"Ồ? Thật không?"

Tuy nhiên, giữa lúc đó, một giọng nói bất chợt vang lên sau lưng Trần Kiệt Ngọc.

Ads
';
Advertisement
x