Chương 1164: Chết kiểu gì vậy?

Khốn Thiên Hoả Luân phóng to đường kính lên mấy trăm mét, che phủ hoàn toàn khiến cả Mục Vỹ và năm con rồng lửa không thể nhúc nhích.

Thấy Mục Vỹ bị trói buộc, những đệ tử ủng hộ Hoả Thông Thiên ở phía dưới lập tức hoan hô.

“Mới có thế mà đã bị bắt rồi!”, Hoả Vũ Phượng bĩu môi nói: “Thiên tài gì chứ, kinh nghiệm thực chiến còn kém lắm”.

Nhưng Hoả Lân đang theo dõi trận chiến lại thấy có điều gì đó là lạ.

Đúng lúc này, cảnh tượng trên sàn đấu đã có sự thay đổi.

Gần như chỉ trong nháy mắt, năm con rồng lửa đã tách nhau ra, còn cái vòng lửa thì bó người Mục Vỹ lại.

Trông thấy vậy, mọi người đều nghĩ Mục Vỹ bị bắt thì thua là cái chắc rồi, chỉ không biết Hoả Thông Thiên sẽ giết hắn bằng cách nào thôi.

“Ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi!”

Hoả Thông Thiên đáp xuống, sau đó nhìn Mục Vỹ một cách cẩn trọng rồi cười lạnh nói.

“Ta cũng định nói vậy với ngươi đấy”.

Nhưng ngay sau đó, một tiếng xé gió đã vang lên.

Giọng nói đó thật sự quá nhỏ, đến cường giả như Hoả Lân còn không nghe rõ.

Cùng lúc đó, trong tay Mục Vỹ đã loé lên một tia sáng.

Ngoài ra, ba loại thiên hoả của Mục Vỹ đang hoà vào nhau trên bàn tay còn lại, sau đó cướp đoạt Dị Nguyên Hàn Hỏa trong Khốn Thiên Hoả Luân.

Ba loại thiên hoả đối phó với Dị Nguyên Hàn Hoả - một phần nhỏ chưa có ý thức của thiên hoả, thì đương nhiên vô cùng dễ dàng.

Vù vù, Dị Nguyên Hàn Hoả đã bị Mục Vỹ hấp thu, Khốn Thiên Hoả Luân đã bị nứt.

Gãy rồi!

Thấy Mục Vỹ đã vùng ra được, mọi người lập tức không biết phải nói gì.

Ban nãy, rõ ràng Mục Vỹ đã bị Khốn Thiên Hoả Luân chế ngự, nhưng chỉ loáng cái, hắn đã phá được trói buộc của Khốn Thiên Hoả Luân rồi.

Chuyện gì vậy!

Lúc này, mọi người đang có mặt ở đây thật sự không hiểu ra làm sao.

Loạn hết cả rồi!

Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, sau khi thoát khỏi trói buộc, Mục Vỹ mỉm cười với Hoả Thông Thiên rồi chắp tay đi xuống khỏi lôi đài.

Làm gì vậy?

Trông thấy hành động kỳ quặc của Mục Vỹ, mọi người đều ngẩn ra.

Tới khi thấy Mục Vỹ sắp đi xuống lôi đài, trưởng lão trọng tài mới phản ứng lại rồi vội nói: “Mục Vỹ, ngươi mà đi xuống coi như là nhận thua đấy”.

Nhận thua?

Mục Vỹ ngẩn ra.

“Rõ ràng là ta thắng rồi cơ mà?”

“Ngươi thắng rồi ư?”

Vị trưởng lão đó không nhịn được hừ nói: “Hoả Thông Thiên đã nhận thua đâu, ngươi chỉ phá được thần binh của hắn thôi, chứ đã đánh bại được hắn đâu, sao tự dưng lại đi xuống?”

“Nhận thua?”

Mục Vỹ nhìn Hoả Thông Thiên đang đứng trên lôi đài rồi cười lớn nói: “Nếu hắn có cơ hội lên tiếng nhận thua thì ta cũng không ngại để hắn nói dăm ba câu”.

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, bụp, bụi bay tung toé, tất cả mọi người đều ồ lên.

Từ nãy đến giờ, Hoả Thông Thiên chỉ giữ đúng một vẻ mặt, hơn nữa còn không nói gì.

Mãi đến khi thi thể của Hoả Thông Thiên đổ xuống, mọi người mới phát hiện sinh khí trên người y đã biến mất rồi.

Hoả Thông Thiên đã chết!

Chết rồi?

Nhưng y chết bằng cách nào?

Thấy sinh khí trên người Hoả Thông Thiên đã tan biến, ai nấy đều ngạc nhiên nhìn Mục Vỹ.

Nhưng hắn chẳng buồn để tâm đến họ.

Lúc này, ba thiên hỏa đang khắc chế Dị Nguyên Hàn Hoả nên Mục Vỹ phải xử lý thật nhanh.

Mục Vỹ nhanh chóng rời khỏi Hoả Thánh Đàn.

Cùng lúc đó, Hoả Lân đang lơ lửng trên không cũng phải sững người khi chứng kiến cảnh tượng này.

“Cha, cha cứ nhìn Hoả Thông Thiên bị giết vậy sao?”, Hoả Vũ Phượng khó hiểu hỏi: “Nhưng nói thật thì con cũng chưa nhìn rõ Mục Vỹ đã giết Hoả Thông Thiên bằng cách nào”.

Dù cùng thuộc tộc Hoả Thị giống Hoả Thông Thiên, nhưng Hoả Vũ Phượng không có chút thiện cảm nào với tên háo sắc ấy cả, vì thế y chết cũng mặc.

“Khụ khụ!”

Hoả Lân lúng túng ho khan vài tiếng rồi nói: “Tỉ thí Hoả Thánh Đàn là một mất một còn, dù là sơn chủ thì ta cũng không thể xen vào được, như vậy là vi phạm quy tắc”.

Hoả Lân thấy hơi buồn bực, hình như ban nãy Mục Vỹ đã sử dụng một thủ đoán bí mật tương tự như ám khí, nhưng ông ta lại chẳng phát hiện ra.

Đến khi Hoả Thông Thiên ngã xuống, ông ta mới thấy Hoả Thông Thiên chỉ còn là một cái xác, tất cả mọi thứ bao gồm cả linh hồn thật đều vỡ vụn hết rồi.

Nhưng những chuyện này chỉ xảy ra trong chốc lát, Mục Vỹ làm bằng cách nào vậy?

Kết quả ngoại dự đoán của tất cả mọi người.

Nhưng kết quả này lại là một điều rất bình thường với Mục Vỹ.

Sau khi rời khỏi Hoả Thánh Đàn, Mục Vỹ đã quay về núi của mình.

Hắn và Hoả Thông Thiên đấu sinh tử một cách công khai, dù người khác muốn báo thù cũng không có lý do, đồng thời cũng không ra tay với hắn được.

Song với Mục Vỹ mà nói thì giết Hoả Thông Thiên chỉ là tiện tay thôi.

Nhưng với Hoả Hành Sơn thì đây là một chuyện rất chấn động.

Hoả Thông Thiên đường đường là cháu của đại trưởng lão mà lại bị giết khi giao đấu với người ta.

Chuyện này không làm dậy sóng mới lạ.

Tần Đồng lúc này chẳng màng tới cơn chấn động ấy nữa.

Trong đầu gã ta chỉ có hai chữ: báo thù.

Một tháng qua, gã ta đã bị Trần Kiệt Ngọc hành cho thiếu điều muốn tự tử luôn, thù này không báo thì sao gã ta chịu được.

Lần này, Hoả Thông Thiên đã chết, Hoả Mị Nhi mất đi một chỗ dựa vững chắc, còn Trần Kiệt Ngọc vì mất đi của quý nên không còn được cô ta yêu thích như trước nữa.

Bây giờ, có lẽ Hoả Mị Nhi còn đang buồn bực vì chuyện của đại ca mình thì lấy đâu ra thì giờ để ý đến Trần Kiệt Ngọc.

Đây chính là cơ hội tốt để gã ta ra tay.

Ads
';
Advertisement
x