Chương 1163: Khốn Thiên Hoả Luân

Những vòng lửa này trông bình thường hệt như những chiếc vòng rực cháy, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy xung quanh chúng có khí tức lạnh lẽo.

Các tiếng tanh tách vang lên trên những chiếc vòng lửa đó, Hoả Thông Thiên lạnh mặt, dùng hai tay nâng vòng lửa lên rồi ném về phía Mục Vỹ.

Hàng loạt tiếng động vang lên, Mục Vỹ giơ hai nắm đấm lên.

Nhưng đây là nắm đấm được ngưng tụ từ thiên hoả nên vô cùng đặc biệt.

Sau khi tung một quyền lên vòng lửa ấy, Mục Vỹ chợt thấy một cảm giác lạnh thấu xương đang len lỏi vào trong cơ thể mình.

Một cảm giác lạnh như băng!

Mục Vỹ ngẩn ra rồi ngạc nhiên nói: “Dị Nguyên Hàn Hoả!”

“Oa! Không ngờ ngươi cũng biết Dị Nguyên Hàn Hoả đấy. Mục Vỹ, xem ra ngươi hiểu rất rõ về thiên hoả nhỉ?”, Hoả Thông Thiên cười nói: “Dị Nguyên Hàn Hoả cũng là một loại thiên hoả. Ngày xưa, Hoả Đế đã phát hiện ra tung tích của nó, nhưng nó quá gian xảo nên đã chạy thoát mất, song Hoả Đế vẫn lấy được một chút sức mạnh của nó”.

“Mà một chút sức mạnh ấy đã biến thành Khốn Thiên Hoả Luân trong tay ta bây giờ, cho nên ngươi hãy chờ chết đi!”

Dị Nguyên Hàn Hoả là một loại thiên hoả đặc biệt, mang tiếng là lửa nhưng loại thiên hoả này lại lạnh thấu xương, nó mang hơi lạnh như một thanh sắt ngàn năm.

Mục Vỹ cũng biết rằng loại thiên hoả này rất khó thu phục.

Những người thu phục thiên hoả bình thường đều có thể chất nóng.

Nhưng Dị Nguyên Hàn Hoả lại mang tính hàn, thu phục được rồi lại trở thành một nỗi phiền phức cho các thầy luyện đan và thầy luyện khí cần đến thiên hoả.

Đó là chưa tính đến sự gian xảo của loại thiên hoả này.

Ngày xưa, Hoả Đế có thể lấy được một chút sức mạnh của nó cũng là quá giỏi rồi.

Bây giờ, ỷ có uy lực từ Khốn Thiên Hoả Luân trong tay, Hoả Thông Thiên cảm thấy rất đắc ý.

Còn Mục Vỹ có gì đây?

Thiên hoả.

Nhưng thứ Hoả Thông Thiên đang có bây giờ là bảo bối được có chứa thiên hoả, chỉ cần chặn được đòn tấn công của Mục Vỹ thì tiểu tử này thua là cái chắc.

“Giết!”

Được Khốn Thiên Hoả Luân bảo vệ, Hoả Thông Thiên lập tức lao về phía Mục Vỹ.

Lửa bùng cháy dữ dội xung quanh hai người trên Hoả Thánh Đàn, sức nóng ngày một tăng thêm.

“Cha, cha cứ kệ họ đánh nhau thế sao?”, Hoả Vũ Phượng đứng ở phía xa quan sát hai người trên Hoả Thánh Đàn rồi nói.

“Yên tâm, cha tự có tính toán!”

Hoả Lân bất đắc dĩ nói: “Cha cũng không ngờ tiểu tử này có thể nghiền ngẫm được đến tầng thứ năm chỉ trong một tháng, đúng là quái vật!”

Trong vòng một tháng, Mục Vỹ chẳng những lĩnh ngộ được Bát Hoang Hoả Long Ngâm, thậm chí còn tu luyện được đến tầng thứ năm, Mục Vỹ này đúng là một tên quái vật.

Hắn thật sự đã làm được rồi sao?

Lúc này, Mục Vỹ đang không ngừng tấn công Hoả Thông Thiên ở trên sàn đấu, nhưng hắn không tấn công vào người của Hoả Thông Thiên, mà là Khốn Thiên Hoả Luân trước người y.

Trong Khốn Thiên Hoả Luân này có khá nhiều uy lực của Dị Nguyên Hàn Hoả, Mục Vỹ nhìn mà phát thèm lên được.

Hắn rất muốn thu loại thiên hoả này vào người.

Hiện giờ, trong người hắn đã có ba loại thiên hoả rồi, dù Khốn Thiên Hỏa Luânnày không phải thiên hoả thật sự, nhưng dẫu sao cũng được lấy từ loại thiên hoả ấy xuống.

Nếu có thể hấp thu nó vào cơ thể, thực lực của Mục Vỹ chắc chắn sẽ có thể tăng thêm một bậc.

Ít nhất thì uy lực của Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí sẽ tăng thêm.

Nhưng với tình hình hiện tại, Hoả Thông Thiên đang giễu võ dương oai nhờ Khốn Thiên Hoả Luân, khiến Mục Vỹ nhất thời không thể phản kháng được.

Nhưng mọi người không hề biết rằng, bây giờ Mục Vỹ đang nghĩ cách làm có thể âm thầm giết Hoả Thông Thiên, đồng thời hấp thu Dị Nguyên Hàn Hoả ấy vào trong bộ sưu tập thiên hoả của mình.

Mục Vỹ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại có vẻ u ám.

Đột nhiên có một cây châm di chuyển trong người hắn.

Đó chính là Lạc Tuyết Thần Châm!

Trước kia, Vỹ Lang đã đâm Lạc Tuyết Thần Châm vào tim Mục Vỹ, sau đó tự cho rằng Mục Vỹ đã chết.

Nhưng y đâu biết rằng Mục Vỹ chẳng những không chết, ngược lại đã dung nhập nó vào trong cơ thể nhờ ấn ký màu xanh mà ông lão thần bí ở Trung Châu Đại Lục đã để trong người hắn.

Bây giờ, Lạc Tuyết Thần Châm đã như một phần cơ thể của Mục Vỹ.

Khi không cần dùng đến, Mục Vỹ để nó trong cơ thể.

Lúc cần dùng đến, Mục Vỹ chỉ cần động tinh thần, Lạc Tuyết Thần Châm lập tức xuất hiện giống tay chân của hắn ngay.

Với Mục Vỹ mà nói thì Hoả Thông Thiên đã chết rồi, chỉ có điều hắn chưa biết giết y bằng cách nào thôi.

Lúc này, Lạc Tuyết Thần Châm đã trong tư thế chờ lệnh, còn năm con rồng lửa ở trước người Mục Vỹ thì tiếp tục bùng nổ.

Chúng bảo vệ Mục Vỹ vào giữa, không một chút sơ suất.

Song lúc này, Hoả Thông Thiên chẳng hề quan tâm đến những điều này.

Dù Mục Vỹ có phòng ngự mạnh đến mấy thì cũng chỉ là một loại thiên hoả nhỏ bé thôi, còn Khốn Thiên Hoả Luân của y thì chẳng sợ những thứ này.

“Bắt hắn lại cho ta!”

Hoả Thông Thiên ném Khốn Thiên Hoả Luân ra, khiến nó bay đi với tốc độ cực nhanh.

Ads
';
Advertisement
x