Chương 1166: Ta giết Trần Kiệt Ngọc rồi
Mặc dù Lạc Tuyết Thần Châm không phải là Tiên Khí chân chính nhưng ít nhất cũng đến mức Bán Tiên Khí.
Quan trọng nhất là Lạc Tuyết Thần Châm vốn thuộc về Vỹ Lang đã hòa làm một thể với hắn một cách tình cờ.
Thứ này mà dùng để ám sát thì tuyệt vời không gì sánh bằng.
Mục Vỹ lập tức ra quyết định. Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí là thứ cốt yếu nhất, chỉ khi Cửu Nguyên Chi Khí không ngừng mạnh hơn, tốc độ tu luyện của hắn tại tiểu thế giới Ngũ Hành mới có thể tăng lên đáng kể.
Hơn hết, năm nguyên tố ẩn chứa trong tiểu thế giới Ngũ Hành vừa hay có thể giúp năm nguyên tố trong Cửu Nguyên Chi Khí của Mục Vỹ đề cao đồng thời cũng là phương tiện thúc đẩy bốn nguyên tố còn lại tăng cường.
Về Vạn Cổ Huyết Điển, hắn cần phải nhanh chóng lĩnh ngộ triệt để ba tầng, sau đó sẽ bắt tay vào tu luyện Bất Diệt Huyết Điển.
Đương nhiên, hắn phải làm tất cả những việc này trong âm thầm.
Trên mặt nổi, công pháp hắn tu luyện chủ yếu vẫn là Bát Hoang Hỏa Long Ngâm!
Môn võ kỹ Bát Hoang Hỏa Long Ngâm được truyền lại hàng chục nghìn năm trong Hành Hỏa Sơn, điều này đã đủ để chứng minh sự ảo diệu của nó.
Sở dĩ Mục Vỹ có thể tu luyện một mạch đến tầng thứ năm là nhờ có sự hỗ trợ của ba thiên hỏa.
Những gì hắn có thể sử dụng tại Hỏa Hành Sơn trước mắt là Bát Hoang Hỏa Long Ngâm và kiếm tâm, về phần hai loại thần thông Huyết Điển và Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí thì chắc chắn là chưa thể để lộ rồi.
Còn làm cách nào để vào được Ngũ Hành Thiên Phủ thì đến bây giờ Mục Vỹ vẫn chưa có manh mối gì.
Hắn mở cửa đi ra ngoài điện và ngắm nhìn Hỏa Hành Sơn khổng lồ trải dài những ngọn đuốc sáng rực.
Đôi mắt Mục Vỹ nhắm vào một bóng người, sau đó hắn lắc mình đến bên cạnh người nọ.
“Ngươi đang đợi ta à?”
“Ừm!”, Tần Đồng gật đầu rồi nói: “Ta giết Trần Kiệt Ngọc rồi”.
Câu nói này làm gã ta nhận lại ánh nhìn đầy ngạc nhiên từ Mục Vỹ.
“Từ hôm nay ngươi có thể đi theo ta!”
Hắn bỗng nhiên nói ra một câu, Tần Đồng bèn quỳ phịch xuống đất.
“Đứng lên đi!”
Mục Vỹ hờ hững bảo: “Đúng lúc ta có một số việc muốn hỏi ngươi”.
“Xin sư huynh hỏi!”
“Thỉnh thoảng Ngũ Hành Thiên Phủ sẽ tuyển các đệ tử có thiên phú nổi trội từ năm thế lực lớn vào, ngươi có biết những người này cuối cùng đều ra sao không?”
“Còn nữa, tiêu chuẩn để chọn đệ tử là gì?”
Tần Đồng chắp tay đáp lời: “Hễ là đệ tử có thể tiến vào Ngũ Hành Thiên Phủ trên cơ bản đều sẽ trở thành đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ, tu vi tăng một cách chóng mặt, nói là nhanh như tên bắn cũng không ngoa”.
“Ồ?”
Mục Vỹ lấy làm ngạc nhiên trước những thông tin này.
Mà nghĩ lại cũng đúng. Lấy ví dụ Hỏa Hành Sơn, đệ tử nào có thể chất song thuộc tính thủy, hỏa mà tu luyện tại Hỏa Hành Sơn thì chỉ có thể tiếp thu Hỏa hành, còn Thủy hành bị áp chế.
Nhưng một khi tiến vào Ngũ Hành Thiên Phủ, Thủy hành sẽ được khai thác, thực lực cũng vì vậy mà tăng cao.
Như vậy có thể thấy rằng Ngũ Hành Thiên Phủ là nơi mà rất nhiều đệ tử mơ ước.
Nhưng đó lại là kẻ thù chung của năm thế lực lớn.
Bởi suy cho cùng, không một ai muốn đệ tử ưu tú nhất môn phái mình chuyển sang gia nhập nơi khác.
Trứng non vất vả lắm mới ấp nở thành gà con, còn chưa kịp vỗ béo thì đã bị người khác cướp đi ngang xương, thậm chí không được nhận lại chút bù đắp nào, năm thế lực lớn cam tâm mới là lạ.
Nhưng không cam tâm cũng đành chịu, nền tảng của Ngũ Hành Thiên Phủ quá vững chắc, trước đây lão tổ tông của năm thế lực lớn bọn họ còn bị đánh bại thì họ biết phản kháng kiểu gì, chỉ còn cách nhẫn nhục cam chịu mà thôi.
“Còn về điều kiện chọn đệ tử thì phải trên cảnh giới Vũ Tiên và là thiên tài không quá 100 tuổi mới có cơ hội được chọn”.
Tần Đồng nói tiếp: “Nghe nói cuộc tuyển chọn sẽ được tiến hành tại một nơi bí mật, còn quy tắc chọn như nào ta cũng không rõ lắm. Ta nghĩ chắc chỉ có những đệ tử từng tham gia tuyển chọn mới biết được điều đó”.
Nơi bí mật?
Có vẻ Ngũ Hành Thiên Phủ thật sự quan tâm đến việc tuyển chọn các đệ tử thiên tài từ năm thế lực.
Nhưng quan tâm mà đến mức này thì hơi quá rồi.
Đầu tiên, ngay từ khi các thế lực lớn nhận đệ tử thì đó đã là các thiên tài trong thiên tài, thêm một buổi tuyển chọn nữa thì thành yêu nghiệt trong thiên tài rồi còn gì.
Chẳng phải Ngũ Hành Thiên Phủ chỉ yêu cầu không được là thiên tài đơn thuộc tính thôi sao?
Sao còn cất công như thế!
Mục Vỹ không nghĩ ra lý do, đương nhiên Tần Đồng cũng như thế.
“Ờ, ta biết rồi”.
“Vỹ sư huynh, thời gian này huynh nên cẩn thận một chút”.
“Vì sao?”
Tần Đồng bình tĩnh trả lời: “Trong Hỏa Hành Sơn chúng ta, đại trưởng lão Hỏa Quy Nhất, nhị trưởng lão Hỏa Vô Kỵ, tam trưởng lão Hỏa Phụng Thiên có thể nói là các trưởng lão nòng cốt của Hỏa Hành Sơn và đều thuộc tộc Hỏa thị. Ba trưởng lão này kiểm soát tất cả lực lượng trong Hỏa Hành Sơn”.
“Chỉ có sơn chủ chúng ta là có quyền lợi cao hơn ba người họ một bậc, và ba vị trưởng lão không đoàn kết với nhau mà đứng ở thế đối lập”.
“Người sư huynh đã giết chính là Hỏa Thông Thiên, cháu trai của đại trưởng lão Hỏa Quy Nhất. Gần đây đại trưởng lão đang ở ngoài, không có mặt trong tông môn, chứ không thì hôm đó sư huynh có thể đã không giết được Hỏa Thông Thiên rồi. Nhiều khả năng mấy ngày nữa đại trưởng lão sẽ về, Mục sư huynh cẩn thận vẫn hơn”.
“Ta biết rồi!”
Giết con cháu thì gia trưởng hỏi tội.
Có điều Mục Vỹ giết theo quy tắc nên Hỏa Quy Nhất muốn làm gì hắn cũng phải có lý do mới được.
Mục Vỹ bảo Tần Đồng đề cao cảnh giác, mình thì về chỗ ở và tiếp tục tu luyện.
Trước mắt không thể bỏ lỡ một phút giây nào.
Tuy nhiên, rạng sáng hôm sau, Mục Vỹ bị một tiếng kêu ầm ĩ đánh thức.
Nhíu mày, thấy trời mới vừa hửng sáng, hắn đứng dậy nhìn ra ngoài núi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất