“Mục Vỹ, ra đây cho ta!”

Bộ váy ngắn màu diêm hồng, chân đi đôi giày da cổ cao đến đầu gối, nửa phần đùi lộ ra trông vừa mềm mại vừa nõn nà.

Hỏa Vũ Phượng xõa tóc, cô ấy đứng trước đại điện gọi Mục Vỹ.

“Có chuyện gì sao?”, Mục Vỹ nhăn mặt hỏi.

“Đều là cao thủ cảnh giới Vũ Tiên, tĩnh tọa tức là đang nghỉ ngơi rồi, qua đây với ta!”, thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng của Mục Vỹ, Hỏa Vũ Phượng bảo.

Mục Vỹ trừng mắt nhìn cô ấy, chẳng muốn nói gì. Hắn chỉ đứng tại chỗ không nhúc nhích.

“Đi với ta mau!”, Hỏa Vũ Phượng ra lệnh.

“Ta và cô đều là Hỏa Thánh Tử, dựa vào đâu cô bắt ta đi theo là ta phải đi theo? Lỡ cô muốn quấy rối ta thì sao?”

“Ta?”, Hỏa Vũ Phượng chỉ vào mình rồi chỉ vào Mục Vỹ, mỉa mai: “Muốn quấy rối ngươi á?”

Cô ấy nhìn Mục Vỹ bằng vẻ mặt sắp nôn mửa.

“Giờ đi với ta mau lên!”

Hỏa Vũ Phượng hừ lạnh: “Không là cho ngươi biết tay”.

Mục Vỹ nghe vậy thì khịt mũi khinh thường rồi xoay người về phòng.

“Tên khốn này, bước ra đây!”

Hỏa Vũ Phượng khẽ quát, Hồn Viên Hỏa Lăng tức khắc xuất hiện trong tay cô ấy.

Hỏa Lăng uốn lượn, cuộn tròn về phía tay của Mục Vỹ.

Nhưng hắn lại mỉm cười khi nhìn thấy Hỏa Lăng lao về phía mình theo hình xoắn ốc, bước ra một bước chủ động nắm lấy nó.

Hỏa Vũ Phượng không lường trước được hành động này của Mục Vỹ nên đứng sững ra đó, không biết phải làm sao.

Nhưng dù sao cũng là cảnh giới Vạn Thọ - Vũ Tiên tầng năm, mặc dù việc Mục Vỹ chộp lấy Hồn Viên Hỏa Lăng làm trong lòng cô ấy cực kỳ ngạc nhiên cô ấy nhưng vẫn lấy lại bình tĩnh ngay.

Hỏa Vũ Phượng cười nhạo rồi rút Hỏa Lăng về trong tay.

Cô ấy đã tu luyện đến tầng năm, chắc chắn mạnh hơn Mục Vỹ cả về lượng chân nguyên lẫn sức mạnh.

Tiếc rằng lần này Hỏa Vũ Phượng phải thất vọng rồi.

Cô ấy cố gắng kéo thật mạnh nhưng vẫn không thể khiến Mục Vỹ chao đảo dù chỉ một chút.

Hỏa Vũ Phượng mà chịu được cảnh này mới là lạ.

Cảnh giới của cô ấy vốn cao hơn Mục Vỹ, sở dĩ bị Thủy Thiên Nhất đánh bại dù thực lực của cả hai ngang ngửa nhau là do hắn ta dùng thuộc tính thủy khắc hỏa. Hỏa Vũ Phượng chẳng còn cách nào.

Thế mà bây giờ cô ấy không bằng cả Mục Vỹ ư?

Tiểu công chúa của Hỏa Hành Sơn không thể chấp nhận được!

Nhưng không chấp nhận thì không chấp nhận, giờ đã đâm lao thì phải theo lao thôi.

"Thả tay ra!", cuối cùng không chịu được nữa, Hỏa Vũ Phượng hét to.

"Được thôi!"

Cô ấy vừa nói xong thì Mục Vỹ buông ra ngay. Đầu bên kia không còn được giữ, Hỏa Vũ Phượng lảo đảo suýt chút nữa đã ngã xuống.

"Ngươi..."

Hỏa Vũ Phượng nhìn Mục Vỹ với vẻ tức tối, cô ấy muốn tiến lên nhưng lòng vẫn còn mối nghi vấn cần giải đáp, bỏ đi thì cứ lấn cấn nên cứ đứng lóng ngóng mãi, nghẹn đến đỏ mặt.

"Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Dáng vẻ bực mình, không vui của tiểu công chúa làm Mục Vỹ chán nản thật sự.

"Ta muốn hợp tác với ngươi!"

Hỏa Vũ Phượng hậm hực nói: “Ta biết dạo này ngươi đang cần bảo bối chữa trị vết thương linh hồn thật, ta tình cờ biết một vài thông tin, muốn nghe thì ta có thể nói cho ngươi”.

“Nói đi!”

Mục Vỹ đồng ý ngay tắp lự.

Hắn thật sự đang thiếu một vài bảo bối có công dụng hồi phục lực linh hồn, vô cùng cấp bách.

Tất nhiên chỗ bảo bối đó có trong Thần Không Bảo Động nhưng cần phải khiêu chiến, với thực lực hiện tại thì tuy hắn có thể vượt qua nhưng phần thưởng không đủ cao.

Trong Thần Không Bảo Động còn có rất nhiều linh dược thánh cấp, hơn hết đều có cấp bậc cực phẩm, nhưng độ khó của khiêu chiến thì Mục Vỹ chỉ biết nhìn trong bất lực mà thôi.

“Có một loài hoa tên là Tử Cực Dương. Đây là loài hoa một nghìn năm nở một lần, một nghìn năm kết trái một lần, mà lại chỉ có một trái gọi là quả Tử Cực Dương. Quả Tử Cực Dương đem lại rất nhiều lợi ích trong việc đả thông huyết mạch cho võ giả, trong đó quan trọng nhất là hàn gắn vết thương ở linh hồn thật”.

“Nó có ở đâu?”

Trong Thần Không Bảo Động cũng có hoa Tử Cực Dương nhưng hắn mà khiêu chiến để lấy được nó với cảnh giới Vũ Tiên tầng một, tầng hai hiện nay thì có mà chết.

“Thảo nguyên Ma Quỷ!”

Thảo nguyên Ma Quỷ?

Hỏa Vũ Phượng trả lời: “Nói là thảo nguyên Ma Quỷ vậy thôi chứ thật ra cũng không hẳn là thảo nguyên, vì địa hình nơi đó phức tạp lắm, có sa mạc, ốc đảo và cả rừng núi nên người ta mới gọi nó là thảo nguyên Ma Quỷ”.

“Có lần ta nghe một đệ tử nội sơn nói rằng hình như có người sống trong thành Ma Quỷ ở thảo nguyên Ma Quỷ nhắc đến loài hoa này và từng thấy nó trong thảo nguyên Ma Quỷ”.

“Thông tin này của cô chả có giá trị gì!”

Sau khi nghe xong, Mục Vỹ chất vấn: “Hoa Tử Cực Dương và quả Tử Cực Dương quả thật có giá trị rất lớn, nhưng cô không biết địa điểm ở đâu, vị trí cụ thể thế nào đã báo cho ta biết về nó, cô có chắc là không phải tới đây để lừa ta không?”

“Nghe ta nói hết đã!”

Hỏa Vũ Phượng tức tối nói: “Ta biết ngươi cần cái đó, ta có thể đi tìm hoa Tử Cực Dương với ngươi, cướp quả Tử Cực Dương cho ngươi luôn cũng được. Nhưng ngươi phải cho ta biết ngươi đã tu luyện đến tầng thứ năm của Bát Hoang Hỏa Long Ngâm trong vòng một tháng bằng cách nào”.

“Được thôi!”

Mục Vỹ khoát tay ra hiệu Hỏa Vũ Phượng tới gần, sau đó hắn lấy tay che miệng và thì thầm: “Do thiên phú đấy!”

“Cái đồ khốn kiếp nhà ngươi!”

Biết Mục Vỹ trêu mình, Hỏa Vũ Phượng nổi đóa.

Ads
';
Advertisement
x