Chương 1168: Thảo nguyên Ma Quỷ

Hôm nay có hai bóng người đang đứng ngoài Hỏa Hành Sơn. Đó là một nam nhân và một nữ tử. Nam mặc trường sam màu đen và búi tóc ở gáy.

Nữ tử thì mặc váy đầm dài, tuy bộ váy khá rộng nhưng vẫn thấy rõ dáng người quyến rũ của cô ấy.

Hai người này chính là Mục Vỹ và Hỏa Vũ Phượng.

“Ngươi bị thần kinh à, chúng ta đi tìm quả Tử Cực Dương quang minh chính đại chứ có phải gì đâu mà lại ăn mặc kiểu này!”, Hỏa Vũ Phượng khó chịu nhìn Mục Vỹ chòng chọc, giận dữ lên tiếng.

“Cô thần kinh thì có!”

Mục Vỹ thấp giọng quát: “Lão quỷ Hỏa Quy Nhất đó mới về mấy ngày trước kìa. Ông ta mà biết ta ra ngoài Hỏa Hành Sơn có mà dẫn người ra roi thúc ngựa chạy tới làm thịt ta!”

“Ngươi cũng biết sợ hả?”

“Cái này không gọi là sợ!”, Mục Vỹ thì thầm: “Phải là đánh lạc hướng mới đúng”.

“Đánh lạc hướng?”

Hỏa Vũ Phượng phì cười một cách khinh thường.

Mục Vỹ biết nếu Hỏa Quy Nhất muốn báo thù thì mình không cần thiết phải giấu giếm bằng cách ăn mặc thế này.

Nhưng chính như suy nghĩ của hắn, hắn muốn đánh lạc hướng kẻ địch.

Giờ phút này, tại một tòa đại điện to lớn trong Hỏa Hành Sơn có một ông lão mặt hồng hào ngồi bệ vệ.

Toàn thân ông lão toát lên khí thế dữ dội khiến cho người khác không dám nhìn thẳng vào mắt ông ta.

“Đại trưởng lão, đệ tử đã kể xong tất cả những chuyện đã xảy ra!”

Trưởng lão đứng dưới bẩm báo xong thì đứng yên, không dám nhúc nhích.

“Cái tôi của thằng nhỏ Thông Thiên cao xưa giờ rồi, ta biết sớm muộn gì cũng có ngày nó chết trong tay phụ nữ, nay nó sập bẫy thật rồi”.

Hỏa Quy Nhất nói bằng gương mặt không cảm xúc, giọng không rõ là buồn hay vui.

“Trăm nghìn năm qua chưa bao giờ có Hỏa Thánh Tử nào so tài trên Hỏa Thánh Đàn, Thông Thiên quá ngu xuẩn. Nhưng Mục Vỹ kia cũng đáng chết khi dám giết cháu của Hỏa Quy Nhất ta!”

“Nói thế nào thì trước khi đánh chó phải xem chủ nhân của nó là ai đã, huống gì đó là cháu ta chứ còn chẳng phải chó. Và hắn thẳng tay giết chết luôn chứ không phải chỉ là bắt nạt không thôi”.

Hỏa Quy Nhất lạnh lùng ra lệnh: “Nghe nói chúng muốn đến thảo nguyên Ma Quỷ à? Bất cứ chuyện gì cũng có khả năng xảy ra tại nơi đó. Bảo đám Ngũ Quỷ cản hai người đó lại cho ta, nếu Hỏa Vũ Phượng biết điều thì thả, không biết điều thì cứ giết”.

“Rõ!”

Sau lưng Hỏa Quy Nhất bỗng dưng có một bóng dáng đi ra khỏi bóng tối rồi biến mất.

Mục Vỹ và Hỏa Vũ Phượng rời khỏi Hỏa Hành Sơn rồi tiến thẳng đến thảo nguyên Ma Quỷ.

Hỏa Vũ Phượng nghĩ rất đơn giản, cô ấy giúp Mục Vỹ tìm hoa Tử Cực Dương, đổi lại Mục Vỹ giúp cô ấy lĩnh ngộ Bát Hoang Hỏa Long Ngâm sâu sắc hơn.

Kết quả thua cuộc trong trận chiến với Thủy Thiên Nhất trước đó đã trở thành nỗi băn khoăn khiến cô ấy không thể nào bình tĩnh trở lại.

Vậy nên Hỏa Vũ Phượng muốn tiến cấp để đánh bại Thủy Thiên Nhất, thế mới loại trừ được tâm bệnh và giúp con đường võ đạo của cô ấy trở nên suôn sẻ hơn.

Do đó cô ấy mới bỏ qua cái tôi của mình để đề nghị hợp tác với Mục Vỹ.

"Sở dĩ thảo nguyên Ma Quỷ được đặt tên như vậy là vì hai nguyên nhân, một là thảo nguyên này có địa hình phức tạp, muôn hình muôn dạng, vô cùng quỷ quái. Hai là ai tới đây đều phải dựa trên quy tắc mạnh được yếu thua, bất kể đó là người có địa vị lớn trong tông môn hay là đệ tử thiên tài".

"Mạnh thì không ai dám chọc, yếu thì bị giết người cướp của cũng đáng đời".

"Vì vậy mà thông thường võ giả đến đây đều đi theo đội hoặc gọi bạn bè đi cùng, rất ít người tới đây một mình. Nhưng hễ là những ai đi một mình thì chắc chắn không phải hạng dễ trêu, nhớ lấy!"

"Ừm!"

Thật ra không cần Hỏa Vũ Phượng nói, bản thân Mục Vỹ cũng hiểu tất cả những kẻ tới đây không ai là hạng dễ trêu.

Chẳng qua hôm nay hắn tới đây chỉ vì hoa Tử Cực Dương nên không có hứng thú đi cướp giật, lỡ tên nào có mắt như mù, muốn cướp đồ hắn thì chuẩn bị nhận lấy cái chết đi.

"Chuyến đi này của chúng ta chủ yếu là để tìm hoa Tử Cực Dương, những bảo bối khác cứ mặc kệ, ngươi nhớ kỹ đấy!", Hỏa Vũ Phượng nghiêm túc dặn dò.

Suốt dọc đường cô ấy rất kiệm lời, vừa tới đây tự nhiên đùng một cái cứ huyên thuyên làm Mục Vỹ khá buồn cười.

Nhưng nhìn vào một khía cạnh khác thì có thể thấy rằng đây là một nơi mà ngay cả Hỏa Vũ Phượng cũng phải e dè.

Một nơi có thể khiến nha đầu không sợ trời không sợ đất này sợ thì chắc hẳn là hay ho lắm đây.

Thành Ma Quỷ!

Đây là một thành trì thô sơ, thô sơ đến mức từ "Ma" khổng lồ trong "Ma Quỷ" trên tường thành rơi xuống mà cũng không ai quan tâm.

Nhưng sau khi vào thành, Mục Vỹ mới phát hiện mình vẫn còn non và xanh lắm.

Toàn bộ thành trì này là một đống hoang tàn.

Trong đống hoang tàn này có tửu lâu, quán trà, cửa hàng binh khí, vân vân và mây mây như những thành trì khác, những thứ gì cần thiết đều có ở trong này.

Điểm khác biệt duy nhất là quá cũ kỹ!

"Biết đâu sẽ vét được thứ tốt gì trong đây, thảo nguyên Ma Quỷ mà, nhiều thứ không tưởng lắm, có số người không biết nhìn hàng, toàn đem mấy thứ hay ho đi bán cả".

"Ờ".

Mà Mục Vỹ thấy mình không thiếu gì nên quyết định nghe ngóng thông tin trước, hai người thong dong đi dạo trên đường phố.

"Phượng sư muội!"

Hai người đang đi dạo thì một giọng nói đầy ngạc nhiên xen lẫn vui mừng truyền đến từ phía trước.

Một người mặc trường sam trắng với những hoa văn lại gần. Nơi hông y thắt đai, trên đai giắt một chiếc ngọc thô tuyệt đẹp chưa được mài dũa làm tôn thêm phong độ quân tử nhún nhường cho người này.

Ads
';
Advertisement
x