Chương 1171: Hai nhóm theo đuôi

“Được rồi!”

Tần Hiên tỏ vẻ mừng rỡ rồi cười nói: “Nếu đã vậy thì chúng ta bắt đầu bàn bạc về cách phân chia lợi ích nhé. Đầu tiên là linh huyết của linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn, chúng ta chia mỗi người một phần, còn mắt, hồ đan và lông của nó thì đến lúc ấy chúng ta chia tiếp, mọi người thấy sao?”

“Mỗi người một phần linh huyết ư?”

Thạch Nghiên của Tiên Nham Các cau mày nói: “Linh huyết đó vô cùng quý hiếm, có thể khiến võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ mười đột phá lên cảnh giới Sinh Tử ngay, nó có thể coi là thần huyết , lẽ nào võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất cũng được chia riêng một phần?”

“Ai bảo với ngươi ta ở tầng thứ nhất cảnh giới Vũ Tiên?”

Mục Vỹ hừ lạnh một tiếng, Tiên Thiên Cương Khí toả ra, khí thế toàn thân bùng nổ.

Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai.

“Cũng chỉ ở tầng thứ hai thôi mà”.

Thạch Nghiên khinh thường nói.

“Không sao, chúng ta là một nhóm, dù cảnh giới và thực lực khác nhau, nhưng đều hữu dụng hết mà”, Thuỷ Thiên Nhất cười nói: “Hơn nữa ta đã được chứng kiến thực lực của Mục Vỹ rồi”.

Lúc nhìn thấy cảnh giới của Mục Vỹ, y không nhịn được ngẩn ra.

Đã tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên rồi!

Khi tỉ thí với Thuỷ Thiên Hành, Mục Vỹ còn chưa đạt đến cảnh giới Tam Chuyển, ấy mà giờ đã đến tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên rồi, tốc độ đột phá phải gọi là đáng kinh ngạc!

Thuỷ Thiên Nhất đã lên tiếng, Thạch Nghiên cũng không tiện phản bác nữa, gã chỉ hừ một tiếng rồi im bặt.

Còn cô gái Mộc Thanh Thiêm thì nhìn chằm chằm vào Mục Vỹ một lúc lâu với vẻ hiếu kỳ.

“Được rồi, nếu vậy thì chúng ta bàn bạc thôi!”

Tần Hiên nói tiếp: “Hoa Tử Cực Dương được một con thánh thú cấp bảy bảo vệ, mà thánh thú cấp này đã sánh ngang với cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy đỉnh phong rồi. Lần này, ta, Thuỷ Thiên Nhất và Thạch Nghiên sẽ tiến hành vây đánh, còn Mộc Thanh Thiêm và Hoả Vũ Phượng người Hoả người Mộc sẽ phối hợp với nhau tiến hành quấy nhiễu. Chúng ta phải liên tục tiêu hao sức mạnh của con thánh thú ấy, đến khi bắt nó biết khó mà lui thì thôi”.

“Mục sư đệ, đệ chỉ cần quan sát kỹ mọi thứ xung quanh, xem có ai muốn làm ngư ông đắc lợi hay không thôi”.

Tần Hiên nhìn mọi người rồi nói: “Nếu lần này thành công, dù bây giờ chúng ta chưa thể dùng đến linh huyết của linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn, nhưng mai này khi tiến vào tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên, muốn đột phá lên cảnh giới Sinh Tử là có thể dùng được. Hơn nữa, trong năm thế lực lớn của chúng ta cũng có khá nhiều trưởng lão đang kẹt ở tầng thứ mười cảnh giới Vũ Tiên mà”.

“Mang về đổi lấy bảo bối hiện tại cần dùng cũng là cách hay, ta nghĩ mọi người đều hiểu hết rồi đúng không?”

“Thôi không nhiều lời nữa, chúng ta khởi hành thôi”.

Trong sáu người thì Tần Hiên có thực lực cao nhất là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu, nên đương nhiên y sẽ là thủ lĩnh.

Tiếp đến là Thuỷ Thiên Nhất và Hoả Vũ Phượng ở tầng thứ năm.

Còn Mộc Thanh Thiêm và Thạch Nghiên thì ở tầng thư tư.

Mục Vỹ ở tầng thứ hai, nhưng đây chỉ là thực lực mà hiện giờ hắn có thể thi triển được thôi, nếu có được quả Tử Cực Dương, chắc chắn hắn sẽ đột phá thêm một tầng nữa.

Sáu người sóng vai bước đi, sau đó đã có các bóng đen xuất hiện sau lưng họ.

Không nhiều không ít, đúng năm người!

Nhưng sau khi nhìn thấy nhóm Mục Vỹ, năm người đó lại rẽ sang hướng khác.

Năm người này chính là Ngũ Quỷ xấu xa nhất của thảo nguyên Ma Quỷ.

Danh xưng Ngũ Quỷ không biết từ đâu ra, nhưng năm người này suốt ngày xuất quỷ nhập thần như du hồn dã quỷ.

Hơn thế nữa còn giết người như ngoé với thủ đoạn tàn độc, các đệ tử đến đây thường xuyên đều sẽ biết họ.

“Đại ca, tiểu tử đó với nhóm Tần Hiên chung một đội đây, giờ mình tính sao?”, một người trong số đó hỏi khẽ.

“Còn sao chăng gì nữa?”

Đại ca mặc áo bào đen đứng đầu cười nói: “Đi theo nhưng cách xa ra một chút, không rõ sáu tên này định làm gì, nhưng chúng ta cứ hợp sức đánh bại họ để kiếm chác tí đã”.

“Nhưng Tần Hiên đó là người lọt vào mắt xanh của Ngũ Hành Thiên Phủ, nếu chúng ta giết hắn liệu có gặp phiền phức không?”

“Ngũ Hành Thiên Phủ là cái thá gì!”, đại ca cười nói: “Giết người cướp của thì ai mà biết được là do Ngũ Quỷ chúng ta làm? Ngày nào chẳng có cả đống người chết ở thảo nguyên Ma Quỷ, ai mà quản lý được chứ?”

“Đại ca nói chí phải!”

“Được rồi, tập trung vào, chỉ là một đám tôm tép thôi, thịt bọn này xong cũng đủ cho huynh đệ ta thấy thoải mái đấy”.

Tên cầm đầu không giấu được sự phấn khích, cười nói.

Nhưng cùng lúc đó, cũng có mấy người khác đang đứng sau lưng Ngũ Quỷ rồi nhìn họ.

Người đi đầu tóc dài, mặc y phục màu xanh, vóc dáng cao lớn, tướng mạo tuấn tú.

“Ngũ Hành Vân, hình như mấy tên này có hứng thú với linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn đấy”, một người thanh niên khá lực lưỡng ở bệnh cạnh cười nói.

“Nham Bất Dị, sao? Ngươi định làm bọ ngựa bắt ve à?”, Ngũ Hành Vân nói.

“Ngươi thì không chắc?”, Nham Bất Dị đáp: “Linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn đấy, nếu để đám người của năm thế lực lớn hay Ngũ Quỷ lấy được thì uổng phí quá!”

Nghe thấy vậy, Ngũ Hành Vân cười nói: “Nham Bất Dị, ta nhớ từ khi rời khỏi Tiên Nham Các rồi gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ, ngươi đã thức tỉnh sức mạnh Kim hành và Mộc hành rồi cơ mà, sao mau quên xuất thân của mình thế?”

“Tiên Nham Các ư?”

Nham Bất Dị cười noi: “Năm thế lực lớn vì lợi ích cá nhân nên chỉ khai phá một thuộc tính của đệ tử, thiên tài ngũ hành thức tỉnh song hay tam thuộc tính như ta rất dễ bị vùi dập”.

“Năm thế lực lớn chỉ thích hợp với thiên tài đơn thuộc tính thôi, còn với ta thì đó chính là nơi vùi dập tài năng”.

Nham Bất Dị kiêu ngạo nói.

Ads
';
Advertisement
x