Chương 1172: Đến đích

Sự thật đúng là vậy, mỗi một thiên tài rời khỏi năm thế lực lớn rồi gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ hầu như đều có tâm lý căm hận các thế lực này.

Nham Bất Dị thì còn hơn cả thế.

Võ giả chú trọng nhất là thực lực, thậm chí có thể nói rằng như trẻ con khát sữa mẹ.

Ngũ Hành Thiên Phủ giúp thực lực của y tiến bộ nhanh hơn, bây giờ đã ở tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên rồi, hơn nữa y còn trở thành thiên tài song thuộc tính, vì thế đương nhiên y rất mang ơn thế lực này.

Còn Tiên Nham Các chỉ là nơi gây cản trở cho việc tiến bộ của y mà thôi.

“Nếu vậy thì lần này chúng ta đi theo họ, để xem đám vô dụng đó định làm gì”.

Ngũ Hành Vân mỉm cười u ám, bàn tay không nhịn được nắm chặt lại, như thể không một thứ gì có thể thoát khỏi tay của hắn ta.

Cùng lúc đó, Tần Hiên đang dẫn mọi người tiến lên phía trước, mà không hề phát hiện đang có kẻ theo đuôi.

Nhưng Mục Vỹ lại lờ mờ cảm thấy có gì đó là lạ ở phía sau.

Nhưng tiếc là bây giờ linh hồn thật và thể xác của hắn chưa dung hợp hoàn toàn nên hắn không thể phát hiện ra manh mối được. Nhưng Tần Hiên song tu Thuỷ Hoả, lẽ ra phải phát giác ra điều gì đó mới phải.

Song, năm người còn lại chẳng hề hay biết gì.

Mục Vỹ liên tục ngoái lại nhìn phía sau với vẻ bồn chồn.

“Mục Vỹ, sao thế?”

Hoả Vũ Phượng thấy hắn cứ có vẻ không yên nên hỏi.

“Cô không cảm thấy hình như có người đang đi theo dõi chúng ta à?”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, Hoả Vũ Phượng còn chưa lên tiếng, Thạch Nghiên của Tiên Nham Các đã cười chế nhạo nói: “Ngươi chỉ ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên thôi, ta còn chưa phát hiện ra thứ gì mà ngươi cũng đòi à?”

“Huống hồ dù có người đi chăng nữa, tại sao Tần Hiên không cảm nhận được? Lẽ nào bọn ta ở cảnh giới cao hơn ngươi mà lại không phát hiện ra có gì kỳ lạ, ngược lại kẻ có thực lực thấp nhất là ngươi lại phát hiện ra điều gì đó ư?”

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chỉ biết cười khổ rồi im lặng.

Thạch Nghiên này đầu óc có vấn đề rồi!

“Không sao!”

Tần Hiên nói: “Chúng ta đi đường phải cẩn thận, lát thử vòng qua mấy khúc ngoặt, để xem có ai theo đuôi không”.

“Ừm!”

Những người khác gật đầu rồi đi tiếp.

Mục Vỹ cảm thấy rất rối bời.

Hổ xuống núi thì bị chó cắn, phượng hoàng đáp đất chẳng bằng gà!

Có thù tất báo, đây là suy nghĩ của Mục Vỹ, kiểu gì hắn cũng tìm thời cơ để trả lại hết.

Mọi người tiếp tục bước đi.

Ngũ Quỷ ấn núp phía sau bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Đại ca, tiểu tử có thực lực yếu nhất hình như đã phát hiện ra chúng ta rồi”.

“Không có chuyện ấy đâu, nếu họ phát hiện ra chúng ta thì đã chạy thục mạng rồi, sao có thể vẫn di chuyển với tốc độ cũ như thế được?”, đại ca của ngũ quỷ khẳng định chắc nịch.

Một tên khác lại nói: “Chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút, giữ khoảng cách xa ra, nhỡ bị phát hiện thì còn đối phó được”.

“Ừm!”

Nghe thấy vậy, năm người tiếp tục ẩn thân, sau đó giữ khoảng cách một nghìn mét với nhóm Mục Vỹ rồi mới đi theo tiếp.

Còn Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị theo phía sau ngũ quỷ cũng giảm tốc độ.

“Ghê đấy!”

Ngũ Hành Vân nhìn lên phía trước rồi cười nói: “Không ngờ đám người này lại cần mẫn đến vậy, nhưng ta đoán dù lũ ngu xuẩn đi phía trước kia phát hiện ra điều bất thường, chắc chắn vẫn sẽ thử thăm dò bằng cách đi vòng vèo một đoạn, xem ra chúng ta vẫn phải bám theo tiếp rồi”.

“Chỉ cần có thể thành công thì tốn công sức chút cũng được”, Nham Bất Dị cười đáp.

Hai bọn họ đều là những kẻ giết người không chớp mắt, lần này còn chuẩn bị làm bọ ngựa bắt ve nên đương nhiên không thể bỏ cuộc được.

Gì chứ, kiên nhẫn thì họ có thừa.

Cùng lúc đó, kế hoạch ban đầu của nhóm Mục Vỹ đã bị thay đổi, họ chuyển hướng đi vòng vèo cả nửa canh giờ, phía sau vẫn im ắng, bấy giờ mọi người mới yên tâm.

“Xì, toàn nói vớ vẩn, thế mà mình cũng tin lời hắn nói cho được!”

Sau khi phải đi lòng vòng một hồi, Thạch Nghiên thầm thấy vô cùng bất mãn.

“Không sao, bây giờ chúng ta đã có thể yên tâm hoàn toàn rồi còn gì?”, từ đầu đến giờ, Tần Hiên chưa một lần tức giận, ngược lại còn luôn ra sức bảo vệ Mục Vỹ.

Bấy giờ, sáu người mới đi đúng hướng.

“Mẹ kiếp! Bọn này thông minh thật đấy, còn biết đánh lạc hướng nữa!”, đại ca của ngũ quỷ mắng nhiếc: “Các người không sợ phiền phức thì ông đây cũng không sợ!”

“Đại ca, vậy chúng ta…”

“Tiếp tục bám theo! Lần này, họ đã chắc chắn không có nguy hiểm thì kiểu gì cũng buông lỏng cảnh giác, chúng ta cứ chờ xem họ định làm gì”.

Dứt lời, ngũ quỷ lại lén lút đi theo sau.

Mục Vỹ không biết gì cả.

Hắn tự thấy do bị ảnh hưởng từ việc linh hồn thật chưa dung nhập hoàn toàn vào cơ thể nên thực lực của hắn có hạn, cảm giác nhạy bén cũng bị giảm.

Nếu không kiểu gì hắn cũng phát hiện ra đám người này.

Nhưng bây giờ, Mục Vỹ vẫn cảm thấy có khí tức lờ mờ sau lưng mình, nó vẫn dai dẳng bám theo suốt cả chẳng đường.

Song, hắn không còn nhiều thời gian để nghĩ về vấn đề này nữa.

Bởi họ đã đến đích rồi.

Phía trước là một rặng núi khá thấp với những ngọn núi nhấp nhô.

Ngọn núi cao nhất còn chưa quá ba bốn trăm mét, còn hầu hết đều cỡ một trăm mét.

Nhưng rặng núi này trông rất mờ mịt, hình như bị sương mù che phủ. Sau khi tiến vào bên trong, không chỉ có tầm nhìn bị hạn chế, mà đến cảm giác của lực linh hồn cũng bị gò bó, thậm chí lực linh hồn còn không thể nhìn xa được.

Đối với những người đã quen dùng lực linh hồn để xem xét xung quanh như nhóm Mục Vỹ thì rõ ràng đây là một trở ngại lớn.

Ads
';
Advertisement
x