Chương 1173: Thôn Vân Thạch Mãng
“Mọi người hãy cẩn thận, nơi này khá đặc biệt, rất khó quan sát được xung quanh”, Thuỷ Thiên Nhất cẩn trọng nói: “Mọi người chỉ có thể cảm nhận được nguy cơ bằng mắt thường và cảm nhận của cơ thể thôi, phải thật cẩn trọng đấy”.
“Ừm!”
Nghe thấy vậy, mọi người đều gật đầu.
Bây giờ nguy hiểm mới chính thức bắt đầu nên họ không thể sơ suất.
Vừa tiến vào rặng núi, Mục Vỹ đột nhiên tiến thêm một bước rồi kéo Hoả Vũ Phượng lại, nói khẽ: “Cẩn thận!”
Nhưng khi hắn kéo Hoả Vũ Phượng ra phía sau mình thì đằng trước chẳng có gì nguy hiểm cả.
Thuỷ Thiên Nhất và Tần Hiên đều bày ra tư thế ứng phó, nhưng làm gì có thánh thú nào tấn công họ đâu!
“Này Mục Vỹ, thực lực kém thì đừng thể hiện nữa, như vậy sẽ đỡ mất mặt, hiểu không?”
Thạch Nghiên cười lạnh nhìn Mục Vỹ với vẻ đầy coi thường.
“Mục Vỹ?”
Hoả Vũ Phượng cũng có vẻ mờ mịt nhìn Mục Vỹ.
Cô ấy chỉ nghĩ Mục Vỹ quá căng thẳng, dù nơi này nguy hiểm, nhưng chưa đến mức vừa đi vào đã gặp ngay.
Song, Mục Vỹ chẳng buồn để ý đến Thạch Nghiên, hắn nắm vào chân của Hoả Vũ Phượng rồi bế thốc cô ấy lên.
“Ái chà, công khai sàm sỡ con nhà người ta à!”
Thạch Nghiên cười lạnh nói.
Nhưng sau khi Hoả Vũ Phượng được nhấc lên khỏi mặt đất, nụ cười của Thạch Nghiên đã cứng đờ, còn gã thì đứng im bất động.
Lúc này, ngay dưới chân Hoả Vũ Phượng có một con rắn màu đen dài năm mét to bằng ngón cái, hai cái nanh độc của nó đã cắm vào chân của cô ấy.
Nếu không nhờ đi một đôi giày đặc biệt, chắc chắn nó đã cắn thủng đôi giày của Hoả Vũ Phượng rồi.
“Hắc Văn Sa Xà!”
Nhìn con rắn đen đã chết dưới chân mình, Hoả Vũ Phượng ngẩn ra rồi vội vàng lắc chân.
Nếu bị loại rắn này cắn, võ giả sẽ lập tức bị tê liệt, không thể vận chuyển chân nguyên trong cơ thể. Đừng coi thường thân thể chỉ bé như ngón tay cái của nó, đến cả con voi nó cũng có thể nuốt vào bụng dễ dàng.
“Đa tạ ngươi, Mục Vỹ!”
“Đừng khách sáo!”
Mục Vỹ ném con rắn ấy đi rồi gật đầu.
Lúc này, cổ họng Thạch Nghiên như bị mắc nghẹn, gã không nói gì nữa, chỉ lúng túng nhìn về phía trước rồi tiếp tục cất bước.
“Cẩn thận!”
Nhưng cả đám vừa đi thêm một lúc thì Mục Vỹ lại hô lên.
Sau lần xuất hiện kỳ dị của Hắc Văn Sa Xà, đám Tần Hiên không còn dám lơ là nữa, vội vã nhìn xung quanh ngay.
“Phía trước có một con Thôn Vân Thạch Mãng đang chờ chúng ta đi vào!”
Mục Vỹ chợt nói.
Thôn Vân Thạch Mãng!
Loài mãng thú này vốn to như một hòn núi nhỏ, hơn nữa toàn thân còn có màu xám của đá nên có sở trường nguỵ trang rất giỏi.
“Đâu?”
Khoảng cách mà mọi người có thể nhìn thấy chỉ cỡ một trăm mét, xa hơn thì chịu.
Còn về cảm quan thì nơi này rất ẩm ướt, ngoài Thuỷ Thiên Nhất có tầm nhìn dò xét xa hơn một chút thì những người còn lại đều chẳng làm được gì.
“Góc bốn mươi lăm độ bên tay trái, cách phía trước khoảng một trăm mét!”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Tần Hiên bình thản đi lên.
Thạch Nghiên theo sát phía sau.
Bọn họ bắt buộc phải đi qua con đường này, may mà Thôn Vân Thạch Mãng chỉ là thánh thú cấp năm nên cũng không quá đáng sợ.
Sáu người bọn họ chắc chắn có thể đối phó được.
“Chỉ có mỗi một con Thôn Vân Thạch Mãng thôi mà, sá gì chứ!”
Thạch Nghiên vừa tiến thêm một bước, mặt đất chợt vang lên tiếng tách tách rồi nứt ra, một bức tường nhô lên cao rồi đồ uỳnh xuống ầm ầm.
“Giải quyết xong rồi kìa!”
Bức tường đá đã vỡ ra thành từng tảng, sau đó rơi xuống chỗ Thôn Vân Thạch Mãng, máu tươi đã chảy xuống.
“Chết tiệt!”
Trông thấy vậy, Mục Vỹ biến sắc mặt.
Hắn vốn định bảo mọi người giả vờ không biết gì, sau đó tiếp cận con cự mãng ấy rồi dùng tốc độ nhanh nhất có thể để giết nó.
Nhưng bây giờ thì xong rồi.
“Ngu xuẩn!”
Thấy vậy, Mục Vỹ không nhịn được mắng nhiếc: “Thôn Vân Thạch Mãng luôn đi một mình, nhưng nếu có một con chết thì sẽ có con khác rời vị trí đến thế chỗ, nhưng không phải một con đâu!”
“Ngươi dám mắng ta à?” thấy Mục Vỹ mắng mình, Thạch Nghiên gào lên.
Xì xì…
Dường như kiểm chứng cho lời nói của Mục Vỹ, ngay sau đó xung quanh đã vang lên các tiếng xì xì.
Mọi người biết ngay là tiếng rắn, các âm thanh này khiến họ rùng mình.
Một con Thôn Vân Thạch Mãng thì họ còn xử lý được, chứ cả bầy thì khó.
“Làm sao bây giờ?”
Thấy bầy rắn bò tới, Hoả Vũ Phượng hỏi.
“Tên đó lợi hại lắm mà? Bảo hắn xây thêm một bức tường đá nữa chặn giúp chúng ta đi!”, Mục Vỹ trào phúng nói.
“Xây thì xây!”
Thạch Nghiên không thể chịu được những lời châm chọc của Mục Vỹ nên lập tức kết ấn, lại có tiếng uỳnh uỳnh vang lên.
Sau các tiếng tách tách, bầy Thôn Vân Thạch Mãng lập tức lao tới ngay.
“Mục sư đệ, giờ không phải lúc cười cợt đâu!”, Tần Hiên vội nói: “Chúng ta cùng xông lên đi!”
“Mộc sư tỷ, có thể phối hợp với ta một chút được không?”
Mục Vỹ đương nhiên biết bây giờ không phải lúc đùa cợt, nên hắn nhìn sang Mộc Thanh Thiêm rồi hỏi.
“Được!”
Suốt cả chặng đường, Mộc Thanh Thiêm luôn thấy Mục Vỹ có gì đó là lạ, nhưng cụ thể là lạ ở đâu thì cô ấy không rõ.
Bây giờ, Mục Vỹ có lời nhờ vả, cô ấy cũng muốn xem rốt cuộc hắn có điểm gì kỳ quái.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất