Mục Vỹ đi cuối cùng. Ngay thời điểm đi vào sơn động, hắn lặng lẽ vung tay đưa một giọt nước vào trong trận pháp.
Làm xong hắn mới mau chóng bám theo những người đi ở đằng trước.
Tuy nhiên, họ vừa tiến vào hang động thì có một vài bóng người đi đến cửa hang.
Chính là Ngũ Quỷ!
Ngặt nỗi áo bào đen mà năm người đang mặc lúc này rách bươm, trông bọn họ vô cùng nhếch nhác.
"Tên khốn kiếp đó!"
Lão đại của Ngũ Quỷ điên tiết chửi bới: "Thằng ranh phóng hỏa lúc đó liệu hồn đừng để bị ta bắt được, coi chừng bị lão tử bóp vỡ trứng đấy!"
"Má nó, không thể tin được hắn có cả thiên hỏa. Chẳng phải thiên hỏa tại tiểu thế giới Ngũ Hành đã bị lão quỷ Hỏa Đế lấy hết rồi à!"
"Ai biết được, nhỡ đâu trong vạn năm trở lại đây lại có thiên hỏa được sinh ra tiếp thì sao!"
"Tiếc quá, chẳng ai trong chúng ta có Hỏa hành, không là có thể cướp thiên hỏa để tăng cường thực lực bản thân rồi".
"Thôi!"
Nghe đám huynh đệ thảo luận, lão đại Ngũ Quỷ cau mày nói: "Sáu đứa nó đều khó đối phó, cẩn thận chút thì hơn!"
"Chúng ta đứng ngoài đây chờ chúng trải đường rồi hẵng vào cho khỏe, sau đó sẽ giết tên Mục Vỹ và nhận thưởng!"
"Rõ!"
Nhận được mệnh lệnh, năm người ngồi xếp bằng xuống đất để lấy lại sức.
Vừa rồi nhóm sáu người Mục Vỹ thoát khỏi biển lửa bằng lối đi đã chừa sẵn, nhưng còn năm người bọn họ thì phải mất rất nhiều công sức mới vượt được biển lửa để đến đây.
Cùng lúc đó, một đội gồm vài ba người chạy đến nối gót họ.
Cầm đầu là Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị, tuy lúc này trông hai người khá là trầy trật nhưng vẫn tràn trề sức sống.
Nham Bất Dị có vẻ bực bội, còn Ngũ Hành Vân thì đầy phấn khởi.
"Thiên hỏa!"
Có thể nghe rõ sự kích động trong giọng nói trầm ấm của Ngũ Hành Vân: "Có thiên hỏa luôn này, trong tiểu thế giới Ngũ Hành có người thu phục được thiên hỏa. Mục Vỹ chết chắc rồi!"
"Khà khà, Ngũ Hành Vân, không ngờ trên đời có thứ làm ngươi vui mừng như thế cơ đấy!"
"Ngươi thì biết cái gì!"
Ngũ Hành Vân thấp giọng quát: "Thiên hỏa vô cùng quan trọng với nhà họ Ngũ Hành bọn ta, nó và dị thủy là hai thứ bắt buộc phải có để thể chất đạt tới mức độ hoàn mỹ!"
"Nghe đồn tổ tiên ta - Ngũ Hành Đại Đế - từng nói rằng nếu kết hợp sức mạnh ngũ hành với năm thứ nữa là thiên hỏa, dị thủy, kỳ kim, cây Thế Giới và đá Bổ Thiên thì sẽ có được thế chất ngũ hành hoàn hảo!"
"Mỗi tiểu thế giới đều có thiên hỏa, tùy vào nơi sinh ra khác nhau mà chức năng cũng khác nhau. Dị thủy thì khó tìm hơn, hình như trước đây tổ tông ta chỉ lấy được một loại dị thủy là Hắc Ngục Ngân Thủy thôi!"
"Kỳ kim thì nổi tiếng nhất là Vĩnh Hằng Chi Kim, dùng loại vàng này để chế tạo thần binh thì sẽ tạo được Tiên Khí".
"Cây Thế Giới, theo lời đồn đây là cội nguồn của Mộc hành và là gốc rễ của Mộc hành có tại đại thế giới Vạn Thiên. Không ai biết thánh vật này ở đâu, nhưng nghe nói tất cả tiểu thế giới đều có cây Vạn Hóa. Cây Vạn Hóa đó được biến đổi từ nhánh cây Thế Giới".
"Đá Bổ Thiên nghe nói là được một vị đại năng thời xa xưa dùng để vá trời. Có thể nói thần thạch này chỉ cần một khối thôi cũng rất có giá trị, giống như Vĩnh Hằng Chi Kim vậy, vô cùng trân quý!"
Ngũ Hành Vân tiếp lời, nét mặt đầy khát khao.
"Nhưng trong số năm kỳ vật ngũ hành này chỉ có mỗi thiên hỏa là chúng ta còn biết chút thông tin, bốn thứ còn lại hiếm thấy lắm!"
Trên mặt hắn ta đầy vẻ phiền muộn.
Thể chất ngũ hành, thể chất ngũ hành chân chính được xem là thể chất mạnh mẽ nhất, và đây cũng là mục tiêu của Ngũ Hành Thiên Phủ.
Nhưng suốt hàng vạn năm qua, kể cả lão tổ tông cũng không thể đạt được mục đích của mình.
Ngũ Hành Vân cũng ngờ vực, không biết có người nào luyện thành công thể chất ngũ hành không đây!
"Lần này ta phải chiếm được thiên hỏa!"
Nhưng sau khi thấy thiên hỏa mà Mục Vỹ đang sở hữu, niềm hy vọng vốn đã tắt lại một lần nữa cháy bỏng trong hắn ta.
Ai nói không còn thiên hỏa nào nữa, có một cái đây này.
"Xem ra tiểu tử phe Hỏa Hành Sơn này sẽ chết thảm lắm đây".
Nham Bất Dị cười hả hê với gương mặt vô cùng âm hiểm.
Y đã rời khỏi Tiên Nham Các nên luôn khó chịu khi thấy người của năm thế lực lớn.
Y lấy làm nhục nhã với xuất thân Tiên Nham Các của mình.
Ngũ Hành Thiên Phủ mới là nơi y thuộc về.
Thế là Ngũ Hành Vân, Nham Bất Dị và những người khác chọn chờ đợi.
Một bên khác, nhóm sáu người Mục Vỹ men theo hang động xuống được hơn một nghìn mét.
"Sắp tới rồi!"
Đang tiến tới thì thấy có ánh sáng mờ nhạt truyền đến, Thủy Thiên Nhất nói với vẻ trầm ngâm: "Mục tiêu chính của chúng ta trong chuyến đi này là quả Tử Cực Dương, nhớ lấy".
"Ờ".
Nói xong, hắn ta xung phong chạy đến đầu tiên.
Ngay sau đó, bốn người Tần Hiên, Thạch Nghiên, Mộc Thanh Thiêm và Hỏa Vũ Phượng cũng bám sát, Mục Vỹ thì vừa đi theo sau Hỏa Vũ Phượng vừa quan sát xung quanh.
Sau khi lao ra khỏi hang động, một vùng đất trũng hiện ra trước mắt bọn họ.
Chính giữa chỗ trũng là một cái bục đá hình ngũ giác.
Giờ phút này, một con Hải Ngọc Cương Ngạc với vóc dáng khổng lồ đang lười biếng nằm ở trung tâm bục đá, trên đỉnh đầu nó là một gốc hoa Tử Cực Dương nở rộ.
Trên thân hoa Tử Cực Dương chính là quả Tử Cực Dương lớn bằng khoảng nắm đấm ánh màu bích ngọc và tỏa ra hương thơm nức mũi.
Đáng ngạc nhiên là bệ đá nằm ở chính giữa ngọn núi, trên đỉnh hang động không được bịt kín mà có một cái lỗ lớn.
Dưới ánh mặt trời ấm áp, thân thể Cương Ngạc như được chiếu sáng lấp lánh.
Quả Tử Cực Dương trên đó cũng đang say sưa hấp thụ chất dinh dưỡng trong ánh nắng.
Phù phù...
Cương Ngạc vừa thấy nhóm Mục Vỹ xông đến thì lập tức phát ra tiếng thở dốc nặng nề khiến tim ai nấy đều đập liên hồi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất