Chương 1179: Giết lão tứ trong nháy mắt

Tên lão đại cười nói: “Tiểu tử, nếu ngươi muốn dùng kế điệu hổ ly sơn thì sai quá sai rồi đấy”.

“Bốn người chúng ta thừa sức đối phó với các người”.

“Sao? Thế à?”

Mục Vỹ vừa nói dứt câu, đã lập tức lao lên.

Nhưng hắn không xông về phía lên đại ca, mà là lão tứ.

Trong Ngũ Quỷ thì tên đại ca ở tầng thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên nên rất mạnh, còn lão nhị và lão tam thì ở tầng thứ năm, lão tứ và lão ngũ thì ở tầng thứ tư.

Xét về tổng thể thì họ cũng ngang tầm với nhóm Mục Vỹ, nhưng trước đó nhóm của hắn vừa đối phó với Hải Ngọc Cương Ngạc xong nên đã tiêu hao quá nhiều sức lực rồi.

Vì thế khi năm người này xuất hiện, bọn họ không rõ có thể đối phó được hay không.

Bây giờ, lão ngũ đã đi. Vì có Lạc Tuyết Thần Châm nên đương nhiên Mục Vỹ sẽ chọn người yếu nhất là lão tứ để ra tay.

Hai người chỉ cách nhau hai tầng cảnh giới, có thêm sự giúp sức của Lạc Tuyết Thần Châm cùng tấn công một cách bất ngờ, khả năng Mục Vỹ tấn công lão tứ thành công sẽ rất cao.

Thấy Mục Vỹ xông về phía mình, lão tứ cười lạnh.

Gã biết rõ mình là người có thực lực yếu nhất trong bốn người.

Thế nên ngay khi lão ngũ đi, gã đã có sự chuẩn bị rồi.

Quanh năm sống ở thảo nguyên Ma Quỷ, sao gã không biết điều này chứ.

Sao nhóm Mục Vỹ có thể ngồi yên chịu chết.

Người bị đánh lén đầu tiên chắc chắn sẽ là gã.

Gã là người có tu vi thấp nhất trong Ngũ Quỷ, nhưng điều đó không có nghĩa gã là kẻ yếu nhất.

Ngược lại, tốc độ thân pháp của gã còn nhanh nhất trong năm người.

Ngay khi Mục Vỹ lao tới, gã đã nhanh chóng di chuyển sang vị trí khác để né đòn.

Nhưng ngay sau đó, gã chợt thấy có một bóng dáng quỷ dị như một con rắn độc đang bám sát theo mình.

Cảm giác này khiến gã rất đau đầu, hay thậm chí là bị khủng hoảng.

Khủng hoảng, thật lòng gã đang cảm thấy như vậy.

Không thể nào!

Khi đối mặt với một võ giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai cỏn con như Mục Vỹ, gã lại sinh ra cảm giác khủng hoảng.

Nhưng chẳng mấy chốc, gã đã cảm thấy như có một con côn trùng đang chui vào trong đầu mình.

Nó ngọ nguậy trong đầu khiến gã không thể bình tĩnh được.

Phập! Thậm chí gã còn nghe thấy tiếng con côn trùng ấy đang khuấy động não bộ của mình.

Chẳng mấy chốc, đến trái tim của gã cũng vỡ vụn.

Phụt…

Lão tứ hộc ra từng ngụm máu lớn, mặt trắng như tờ giấy, toàn thân nhanh chóng khô quắt như cành cây khô.

“Lão tứ!”

Thấy dáng vẻ đó của lão tứ, lão đại vốn rất tự tin cũng phải ngồi xuống.

“Giết!”.

Nhưng lúc này, nhóm Tần Hiên đã nhanh chóng xông lên.

Một cảnh chém giết chính thức diễn ra.

Cơ thể của lão tứ không ngừng run rẩy, sau đó tiếp tục khô quắt, còn miệng thì liên tục hộc máu.

Ba người còn lại thấy vậy thì đờ ra tại chỗ ngạc nhiên.

“Lão tứ!”

Lão đại của Ngũ Quỷ đỏ mặt, dù lão tứ là người có tu vi thấp nhất trong số họ, nhưng lại là người có tốc độ di chuyển nhanh nhất, vì thế khi năm người họ hành động, lão tứ thường làm chân canh chừng.

Nhưng rõ ràng lần này lão tứ đứng cách Mục Vỹ xa nhất, sao hắn có thể tấn công gã được?

Đánh chết lão đại cũng không tin Mục Vỹ có một món thần binh sánh ngang với Tiên Khí như Lạc Tuyết Thần Châm, hơn nữa nó còn kết hợp và trở thành một phần trong cơ thể hắn.

Thấy vậy, lão đại trợn trừng mắt lườm Mục Vỹ với vẻ sát ý.

“Đừng bao giờ coi thường đối thủ của mình!”.

Hiện giờ, Mục Vỹ đang mỉm cười đứng cạnh lão tứ. Hắn vung tay một cái, Lạc Tuyết Thần Châm đã lẳng lặng quay về cơ thể.

Lúc trước, khi tỉ thí với Hoả Thông Thiên trên Hoả Thánh Đàn, hắn cũng sử dụng Lạc Tuyết Thần Châm. Khi ấy, đến Hoả Lân - một cường giả ở cảnh giới Sinh Tử còn không nhìn ra được, chứ nói gì đến Ngũ Quỷ này.

“Giết chúng!”

Mục Vỹ trấn tĩnh lại, sau đó hô lên rồi lao ra.

Năm người đối phó ba người thì khả năng giành phần thắng của họ sẽ rất cao.

“Oa, ra là trong này đang đánh nhau hăng say thế!”

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói giễu cợt chợt vang lên, nhóm Mục Vỹ lập tức dừng tay.

Có bảy người bước ra, khi thấy nhóm Mục Vỹ đang đấu với Ngũ Quỷ, tên cầm đầu khoanh tay trước ngực xem trò vui.

“Ngũ Hành Vân!”

“Nham Bất Dị!”

Nhìn thấy hai người đi đầu, Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất biến sắc mặt.

“Ngũ Hành Vân là đệ tử chi chính của Ngũ Hành Thiên Phủ, hắn có thể chất ngũ hành nên thực lực khủng khiếp lắm!”, thấy Mục Vỹ không biết hai người này, Hoả Vũ Phượng giới thiệu: “Nham Bất Dị vốn là đệ tử của Tiên Nham Các, nhưng sau này đã thức tỉnh Kim Hành nên cũng gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ, tên này khinh người lắm”.

“Hoả Vũ Phượng, sỉ nhục người khác là phải trả giá đấy”.

Nhưng Hoả Vũ Phượng vừa nói dứt câu, đã có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nham Bất Dị ta có khinh người đâu, chỉ là gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ rồi, họ đã giúp đỡ ta, chứ không hại ta như Tiên Nham Các ngày xưa”.

“Hừ!”

Hoả Vũ Phượng không truyền âm những lời này, đương nhiên cũng không sợ Nham Bất Dị nghe thấy.

“Nham Bất Dị, có rất nhiều đệ tử gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ, nhưng chỉ có mỗi ngươi là kẻ huênh hoang nhất”.

Nghe thấy vậy, sắc mặt của Nham Bất Dị lập tức trở nên u ám.

“Giỏi, Hoả Vũ Phượng, cô giỏi lắm! Đừng tưởng có phụ thân là sơn chủ của Hoả Hành Sơn là ta không dám làm gì cô”.

“Thế ngươi thử xem có làm gì nổi ta không?”

Hoả Vũ Phượng vốn là người có tính tình nóng nảy, một khi cô ấy đã nổi giận thì khó mà hạ hoả được.

Ads
';
Advertisement
x