Chương 1178: Cá nằm trên thớt

Tốc độ lao lên của Hải Ngọc Cương Ngạc thật sự rất nhanh, loáng cái đến Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất cũng không ngờ nó đang lao đến với khí thế hùng hồn như vậy mà quay đầu bỏ chạy.

Điều khiến họ bất ngờ hơn là Mục Vỹ và Mộc Thanh Thiên đứng ngay ở lối ra vào mà lại để Hải Ngọc Cương Ngạc chạy thoát dễ dàng.

Nhưng họ còn ngạc nhiên hơn nữa là có mấy người khác cũng đang núp ở đó, vậy mà họ lại chẳng hề phát hiện ra.

Sau một cú va chạm, người đứng đầu trong nhóm năm người đó đứng mũi chịu sào, bị con Hải Ngọc Cương Ngạc va trúng người nên không nhịn được mà gào lên.

Tiếng mắng chửi ấy khiến Mục Vỹ phải ngạc nhiên.

Mục Vỹ cũng từng nghĩ kẻ xông vào động phủ không phải con người, mà là thánh thú gì đó.

Nhưng hắn không ngờ thì ra vẫn là con người.

Lúc Hải Ngọc Cương Ngạc lao ra, đã bị tên cầm đầu đánh chết bằng một chưởng.

Nhưng đôi tay của người đó cũng vang lên một tiếng rắc rõ ràng.

“Mẹ kiếp!”

Sau khi Hải Ngọc Cương Ngạc bị đánh chết, năm người đó đã chậm rãi đi ra.

“Ngũ Quỷ!”

Trông thấy năm người này, Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất đều biến sắc mặt.

Ngũ Quỷ chính là biệt danh của năm người này.

Bọn họ thường xuyên lui tới thảo nguyên Ma Quỷ nên chẳng còn lạ gì với Ngũ Quỷ cả.

Đến Hoả Vũ Phượng và Mộc Thanh Thiêm cũng nhíu mày.

“Ay da, xem ra các ngươi đều biết chúng ta rồi!”, lão đại của Ngũ Quỷ tiến lên một bước rồi cười lạnh nói: “Ta không làm khó các ngươi đâu, Mục Vỹ là ai? Mau ra chịu chết là được, còn hoa Tử Cực Dương nữa, cũng giao ra đây luôn, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng”.

Mục Vỹ?

Tìm mình ư?

Mục Vỹ tiến lên rồi nói: “Ngươi tìm ta?”

“Ngươi chính là Mục Vỹ hả!”, lão đại của Ngũ Quỷ nhìn Mục Vỹ rồi cười nói: “Thế là đúng rồi, tiểu tử, thiên hoả ban nãy là của ngươi đúng không? Khốn kiếp! Thiêu lông của ông cháy rụi rồi, tiểu tử nhà ngươi chết cũng không oan đâu”.

“Quả nhiên là các ngươi bám theo bọn ta suốt từ đầu đến giờ”.

“Đúng!”, lão đại của Ngũ Quỷ cười nói: “Không ngờ các ngươi cũng thông minh ra phết, còn biết đi vòng vèo, nhưng tiếc là vẫn còn ngu ngơ lắm, gì chứ kiên nhẫn thì bọn ta có thừa!”

Mục Vỹ cười lạnh nói: “Thế à?”

“Tiểu tử ngươi cười gì hả?”, lão đại của Ngũ Quỷ nhìn Mục Vỹ rồi hừ nói: “Không biết mình đang như cá nằm trên thớt rồi sao?”

“Cá nằm trên thớt?”

Mục Vỹ càng mỉm cười lạnh lùng hơn, nói: “Chưa biết ai mới là cá nằm trên thớt đâu, sau khi các ngươi vào đây thì còn có thêm bảy người nữa cũng vào trong hang động này, khéo các ngươi cũng không biết là mình bị theo dõi đâu nhỉ?”

Cái gì!

Nghe thấy vậy, Ngũ Quỷ ngơ ngác nhìn nhau.

Bọn họ là cây đa cây đề ở thảo nguyên Ma Quỷ, thế mà lại không biết mình đang bị theo dõi.

“Ngươi nói láo!”

“Nói láo? Nếu ngươi không tin thì cứ cho một người quay lại điều tra xem ta có lừa ngươi không”, Mục Vỹ tự tin nói.

Cùng lúc đó, hắn đã dùng lực linh hồn để nói chuyện với nhóm Tần Hiên: “Nếu tên này phái người đi điều tra thì chúng ta phải tấn công ngay, tranh thủ lúc họ không đề phòng”.

Nghe Mục Vỹ nói vậy, mấy người kia đều lặng lẽ đáp lời.

Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất vốn không quan tâm đến chuyện sống chết của Mục Vỹ, nhưng bây giờ hắn đang giữ hoa Tử Cực Dương.

Nếu bỏ Mục Vỹ lại thì chuyến đi lần này của họ uổng công rồi.

Nhưng cách giảm một kẻ địch này của Mục Vỹ đúng là kế hay, bọn họ năm đánh bốn, nếu đánh bị thương được một tên thì khéo vẫn chạy thoát được.

Nhưng bọn họ nào biết rằng Mục Vỹ không hề lừa Ngũ Quỷ.

Sau khi Ngũ Quỷ đi vào đây, thật sự có thêm bảy người nữa cũng đi vào cùng.

Nhưng nếu bây giờ hắn nói điều này ra, chắc những kẻ sành sỏi như Tần Hiên và Thuỷ Thiên Nhất sẽ bỏ lại hắn ở đây rồi chuồn mất.

Có điều Mục Vỹ cũng không biết rõ những kẻ ở phía sau từ đâu đến.

Ngũ Quỷ này rõ ràng đuổi đến đây theo hắn.

Nhưng từ khi đến tiểu thế giới Ngũ Hành, Mục Vỹ chỉ mới đắc tội với Hoả Thông Thiên, nên không khó để đoán ra chính ông nội của y là Hoả Quy Nhất đã thuê đám người này.

“Mẹ kiếp!”

Mục Vỹ thầm thấy buồn bực.

Cảm giác bị người khác mưu hại chẳng thích chút nào.

Điều quan trọng nhất là nếu Hoả Quy Nhất đến đây thì hắn không thể vui nổi, nhưng nếu là Ngũ Quỷ tép riu này thì hắn có thể đập phát chết ngay, nhưng đấy là khi ở cảnh giới đỉnh phong, chứ nào để họ huênh hoang như bây giờ.

Hắn khó mà nuốt trôi cục tức này được.

Dù quả Tử Cực Dương có thể khiến linh hồn thật và thể xác dung hợp, nhưng không phải chỉ cần có nó là được ngay.

Muốn khôi phục tu vi về cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám mà chỉ dựa vào loại quả này là chưa đủ.

Hơn nữa bây giờ còn chưa đến bước đó, nên họ vẫn có thể ứng phó với năm người này được.

Nếu bảy người kia xuất hiện mà Mục Vỹ không thể đối phó được, hắn sẽ suy nghĩ tới việc ăn quả Tử Cực Dương để nâng cao mức độ dung hợp cho mình.

Lão đại của Ngũ Quỷ nhìn Mục Vỹ với vẻ hoang mang.

“Lão ngũ, đệ đi xem sao đi!”

“Vâng thưa đại ca”.

Một người trong số đó nhận lệnh rồi chạy quay lại.

Cùng lúc đó, bốn người còn lại thì tỉnh bơ chia nhau ra đứng quanh hang động rồi nhìn nhóm Mục Vỹ.

Ads
';
Advertisement
x