Chương 1181: Ăn quả
Lúc này, họ chỉ thấy Mục Vỹ sẽ có kết cục là cái chết.
Dù hắn không dùng quả Tử Cực Dương để thương lượng với nhóm Ngũ Hành Vân, thì chí ít cũng phải dùng nó để đàm phán với bọn họ chứ.
Nhưng bây giờ, hắn chẳng nói chẳng rằng, cứ thế một mình ăn hết cả quả Tử Cực Dương rồi.
Hành động này thật sự là tự triệt đường sống của mình.
“Cáo từ!”
“Cáo từ!”
Thuỷ Thiên Nhất và Mộc Thanh Thiêm đến đây để lấy quả Tử Cực Dương dụ linh hồ Cửu Vỹ Tuyết Sơn, nhưng bây giờ quả Tử Cực Dương đã bị Mục Vỹ ăn mất, họ chẳng còn lý do gì để ở lại nữa.
Nhưng họ cũng không làm những việc như giậu đổ bìm leo.
Dẫu sao, bọn họ cũng là đệ tử của năm thế lực lớn, hơn nữa xưa nay đều không có thiện cảm với Ngũ Hành Thiên Phủ.
Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị cũng không ngăn cản.
Loáng cái, trong hang động chỉ còn lại bảy người của Ngũ Hành Thiên Phủ cùng ba trong năm Ngũ Quỷ, ngoài ra còn có Hoả Vũ Phượng, Tần Hiên và Mục Vỹ.
Bầu không khí chợt trở nên kỳ quái.
Mọi người trầm mặc im lặng, còn Mục Vỹ thì đứng yên tại chỗ bất động.
Quả Tử Cực Dương có linh khí phi phàm, sau khi Mục Vỹ ăn nó vào, tất cả linh lực trong quả đã chuyển hoá thành một dòng nước ấm rồi tập trung hết trong hồ linh hồn của Mục Vỹ.
Linh hồn thật trôi nổi ở đó, dưới quá trình thụ thai của quả Tử Cực Dương, sức mạnh của linh hồn thật bắt đầu lan ra.
Lực linh hồn bao phủ toàn bộ xương cốt, sự vận chuyển này khác hoàn toàn với cảm giác lưu động của chân nguyên trong cơ thể.
Một lát sau, Mục Vỹ đã cảm thấy sự thay đổi trong người mình, khoé miệng hắn nhếch lên.
Cười!
Mục Vỹ đang cười!
Trông thấy nụ cười này, Tần Hiên chỉ thấy mí mắt mình giật giật.
Chẳng mấy chốc, y đã lặng lẽ chuồn khỏi hang động không chút dấu vết.
Y biết mình mới ở tầng thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên thì không thể địch lại Ngũ Hành Vân và Nham Bất Dị được, cuối cùng khi Mục Vỹ bị giết, khéo y còn bị vạ lây.
Quả Tử Cực Dương đã mất, y ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Mục Vỹ, ngươi không sao chứ?”
Thấy Mục Vỹ mỉm cười, Hoả Vũ Phượng hỏi.
“Ta? Đương nhiên là không”.
Ý cười trên mặt Mục Vỹ càng sâu hơn, hắn không ngờ quả Tử Cực Dương lại có công dụng lớn đến vậy.
Nói chính xác hơn thì hắn không ngờ sau khi ăn quả này vào, nó lại có tác dụng rõ ràng đến thế.
Dần dà, hắn cảm thấy thực lực của mình tăng lên tưng chút một.
Cảm giác linh hồn thật điều khiển thân xác cũng dần xuất hiện.
Ngay sau đó, hắn chỉ thấy thực lực của mình đã khôi phục.
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba - Lưu Ly Kim Thân!
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư - Ích Cốc Bất Thực!
Cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm - Vạn Thọ Chi Cảnh!
Dù Mục Vỹ chỉ còn lại một trăm năm tuổi thọ, nhưng khi thực lực đạt đến tầng cảnh giới này, lúc hắn thi triển mọi võ kỹ sẽ có uy lực khác người thường.
“Cười ư? Giờ ngươi vẫn còn tâm trạng để cười à, nhưng lát sẽ phải đau khổ đấy!”
Thoáng cái, Nham Bất Dị đã nhìn Mục Vỹ với vẻ lạnh lùng.
“Đau khổ?”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chợt lắc đầu nói: “Ta cười hay khóc không liên quan đến ngươi! Nhưng ta mong lát ngươi đừng có khóc là được”.
Mục Vỹ vừa nói dứt câu, không biết tại sao Nham Bất Dị chỉ thấy như có một con bọ cạp nhìn chằm chằm vào mình, cảm giác này rất nhức nhói.
“Lên, giết hắn!”
Nham Bất Dị hạ lệnh, đám người phía sau lập tức xông lên.
Mục Vỹ chỉ ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên nên chẳng là gì trong mắt y cả.
Thậm chí, y còn chẳng buồn ra tay.
Song, lúc này Mục Vỹ chỉ mỉm cười, hắn không phòng thủ mà lại tấn công, lao lên chém giết.
“Mục Vỹ, cẩn thận!”
Không ngờ Mục Vỹ lại xông lên, Hoả Vũ Phượng tái mặt.
Lần này vốn là cô ấy đến tìm và muốn hợp tác với Mục Vỹ.
Không ngờ lại đưa hắn vào đường chết, vì thế hiện giờ ai cũng có thể bỏ đi, nhưng riêng cô ấy thì không.
Nếu không cô ấy sẽ thấy hổ thẹn suốt đời, từ đó sẽ gây hại lớn cho việc tăng tu vi về sau.
“Họ mới cần phải cận thận!”
Mục Vỹ lao lên, nghênh chiến với một đệ tử ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ hai của Ngũ Hành Thiên Phủ.
“U Minh Quỷ Trảo!”
Mục Vỹ vồ tay ra, một trảo ấn màu máu đã xuất hiện trước người hắn, vù, U Minh Quỷ Trảo đã che kín người đệ tử đó.
Phụt, đệ tử đáng thương đó còn chưa kịp phản ứng lại thì đã xuất hiện chi chít vết thương trên người.
Máu tươi chảy ra hết, đệ tử đó đã biến thành một cái xác khô.
“Lưu Vân!”
Thấy đệ tử đó đã bị giết chết, Nham Bất Dị cả kinh.
Lưu Vân đã ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên, hơn nữa còn tu hành Kim hành và Mộc hành, khả năng phòng ngự khá cao, vậy mà lại bị Mục Vỹ kết liễu bằng một trảo.
Rốt cuộc tên này tu luyện công pháp quỷ quái gì vậy.
Mục Vỹ đã tu luyện Vạn Cổ Huyết Điển đến tầng thứ hai của tầng lớn thứ ba, chỉ còn một tầng cuối nữa là coi như viên mãn.
Nhưng do hạn chế về cảnh giới, nên đến giờ hắn mới ít khi thi triển được môn võ kỹ này.
Song, để đối phó đám người này thì thi triển đến mức ấy thôi là đủ rồi.
Mục Vỹ đã hạ đệ tử đó bằng một trảo, sau đó hắn giữ nguyên tốc độ rồi lao đến người tiếp theo.
Lúc này, Tần Hiên trông thấy thế cũng phải sững sờ.
Mục Vỹ này không tu hành công pháp ngũ hành, mà là tà môn ma đạo gì đó.
Nhân lúc mọi người không chú ý, y nhanh chóng rời khỏi hang động.
Ở lại đây chẳng có lợi lộc gì, ngược lại còn có thể trở thành đối tượng cho Ngũ Hành Vân hoặc Mục Vỹ phát tiết, cho nên y phải chuồn lẹ thôi.
Lúc này, Mục Vỹ như sói lao vào bầy dê, bắt đầu điên cuồng chém giết.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất