Chương 1182: Tới lượt ngươi

Nay cảnh giới của Mục Vỹ đã là Vũ Tiên tầng năm, cộng thêm nền tảng vững chắc mà hắn sẵn có, giờ đây đám đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ đâu ngăn cản được hắn.

Hỏa Vũ Phượng ngây ra như phỗng, trợn mắt há hốc mồm.

Mục Vỹ đã ra tay thì khỏi có phần của cô ấy luôn.

Hắn chỉ cần trảo và tung chưởng thôi là hạ gục hết những đệ tử kia rồi, dù thực lực của bọn chúng lên đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tư.

Thấy cảnh này, Nham Bất Dị không thể nhắm mắt làm ngơ.

Nếu tiếp tục bàng quan nữa thì các đệ tử sẽ bị Mục Vỹ giết sạch mất.

"Cảnh giới của ngươi không phải Vũ Tiên tầng hai!"

Nham Bất Dị đã phát hiện tu vi thật sự của hắn.

"Ta có nói cảnh giới của ta là Vũ Tiên tầng hai đâu!", Mục Vỹ bĩu môi, mỉa mai y: "Lúc nãy ngươi hống hách lắm mà? Tưởng mình cảnh giới Vũ Tiên tầng năm là ngon lắm chắc?'

"Đủ để giết ngươi rồi!"

Thái độ ngông cuồng của hắn làm Nham Bất Dị đanh mặt, đáp trả một cách bực bội.

"Giết ta? Ngươi có xứng không?"

Ánh mắt Mục Vỹ đầy khinh miệt, hắn tiến lên một bước.

"U Minh Quỷ Trảo!"

Quát khẽ một tiếng, Mục Vỹ thi triển huyết trảo khiến khí huyết bàng bạc dấy lên, sôi trào và đổ ập về phía Nham Bất Dị.

"Kim Ngọc Lưu Ly Quyết!"

Nham Bất Dị vốn song tu hai loại thuộc tính thổ và kim, y đã thấy uy lực chiêu U Minh Quỷ Trảo của Mục Vỹ trước đó nên đương nhiên không dám chủ quan.

Từng luồng sáng vàng lóe lên quanh thân y, quỷ trảo vừa đập lên ánh hào quang thì lập tức tan biến.

"Ơ? Cản được à!"

Mục Vỹ lấy làm ngạc nhiên trước ánh sáng vàng kim xung quanh Nham Bất Dị.

Nhưng hắn chỉ ngẩn người một lúc rồi tấn công đợt thứ hai ngay.

"Vô Tương Quỷ Thủ!"

Mục Vỹ gầm lên, một quỷ thủ xuất hiện trong tay.

Quỷ thủ đập xuống vầng sáng vàng trong tiếng kêu xé gió.

Sau một tiếng rắc rắc, cuối cùng bề mặt vầng hào quang cũng có vết rách. Ban đầu Nham Bất Dị không quan tâm đến kẽ nứt nhỏ xíu ấy, nào ngờ nó càng ngày càng nứt to hơn.

Thế rồi, vầng sáng quanh thân y nổ tan tành.

Đến lúc này, Nham Bất Dị mới cảm nhận được những đòn công kích từ Mục Vỹ đáng sợ nhường nào, bảo sao đám đệ tử kia người thì chết, kẻ thì trọng thương.

Mục Vỹ quả là một kẻ quái lạ.

"Đừng sợ, chưa hết đâu!"

Mục Vỹ xông lại gần Nham Bất Dị.

"Đại Vô Bi Quỷ Ngâm!"

Hắn há miệng phát ra một tiếng thét đầy kỳ lạ, hàng sóng âm tiến thẳng về phía Nham Bất Dị.

Chịu tác động từ sóng âm, Nham Bất Dị bỗng nhiên ngây ra như phỗng tựa biến thành một kẻ ngu ngốc, dường như y còn không nghe thấy tiếng gọi của Ngũ Hành Vân.

"Đi chết đi!"

Chớp lấy khoảnh khắc Nham Bất Dị thất thần, Mục Vỹ cong năm ngón tay lại. Phập một tiếng, máu bắn ra tung tóe từ ngực của Nham Bất Dị.

Cơ thể y đúng là rắn chắc đấy, nhưng đòn tấn công của Mục Vỹ còn mạnh hơn cả.

Thấy trái tim đang đập bình bịch của mình, Nham Bất Dị vô cùng thảng thốt.

Y vốn là thiên tài tiếng tăm lừng lẫy của Ngũ Hành Thiên Phủ, trong tương lai nhất định sẽ càng nổi danh hơn nữa.

Vậy mà lúc này lại phải chết tại đây.

Chết trong tay một kẻ mà y cho là rác rưởi.

Sao mà Nham Bất Dị nuốt trôi cục tức này được chứ.

Chẳng qua dù nuốt trôi hay không thì y đã bị loại khỏi cuộc chơi rồi.

Sức sống dần cạn kiệt nói cho y biết rằng mình không còn cơ hội nào nữa.

"Nham Bất Dị!"

Thấy Nham Bất Dị bị Mục Vỹ giết một cách dễ dàng như thế, không chỉ ba tên còn lại trong Ngũ Quỷ mà kể cả Ngũ Hành Vân cũng thấy không tưởng tượng nổi.

Hắn ta biết thực lực của Nham Bất Dị nằm ở đâu.

Bản thân hắn ta cũng phải vắt óc nghĩ cách nếu muốn thắng được y.

Sao Mục Vỹ có thể giết y dễ như trở bàn tay vậy chứ?

Sao có thể!

"Kẻ tiếp theo sẽ là ngươi!"

Mục Vỹ hướng mắt về Ngũ Hành Vân, hừ lạnh: "Sao? Sợ rồi à? Không phải mới vừa nhìn ta với bộ dạng khinh thường, chỉ xem ta là con kiến, làm thịt ta dễ như ăn cháo sao?"

"Đám người các ngươi không chịu xem lại bản thân đang đứng ở đâu mà cứ cho mình giỏi lắm. Tiểu thế giới Ngũ Hành chỉ là một phần tử trong vô số tiểu thế giới thôi, sao lại thấy mình là thiên tài ở cái gọi là Ngũ Hành Thiên Phủ thì có bản lĩnh coi trời bằng vung nhỉ?"

"Thế giới rộng lớn hơn ngươi tưởng nhiều, những gì ngươi biết chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng trôi mà thôi!"

"Đừng tới đây!"

Thấy máu nhỏ xuống từ tay Mục Vỹ, Ngũ Hành Vân vô cùng hốt hoảng. Hắn ta vội vàng thét.

"Ồ? Biết sợ chết rồi sao?"

Giờ đây Ngũ Hành Vân không còn giữ bình tĩnh được nữa, Mục Vỹ tung một cú trảo.

Nhưng cú trảo này hướng về phía lão tam của Ngũ Quỷ ở bên cạnh.

Một tiếng phập vang lên, lão tam của Ngũ Quỷ có cảnh giới tầng năm nhưng chẳng thể mảy may phản kháng.

Mục Vỹ lại đánh một chưởng ra, đồng thời lao tới chỗ lão nhị.

Máu bắn ra tung tóe, lão tam và lão nhị đã bị trúng đòn.

Khung cảnh ấy làm lão đại Ngũ Quỷ và Ngũ Hành Vân ngây ngẩn cả người.

Mục Vỹ trước mặt họ là ác ma, là ma quỷ!

"Lão đại Ngũ Quỷ, cảnh giới Bất Tử Chi Thân - Vũ Tiên tầng thứ sáu, lợi hại phết nhỉ?"

Mục Vỹ liếc nhìn lão đại của Ngũ Quỷ. Sau một tiếng đinh, kiếm Khổ Tình tức thì xuất hiện trong tay hắn.

Ads
';
Advertisement
x