Chương 1184: Ngũ Hành Kiệt

"Có chắc là nơi này không?"

Trong nhóm người vừa tới đây, kẻ cầm đầu có thân hình cao lớn đầy khí thế và oai phong, đường nét khuôn mặt đầy sắc bén.

"Chắc ạ!"

Một nam tử mặc đồ xanh đáp: "Đây chính là nơi Ngũ Hành Vân phát tín hiệu cuối cùng!"

Nam tử mặc đồ xanh vừa nói xong thì mấy người bên cạnh lập tức tản ra tìm kiếm.

"Hiện trường có dấu vết đánh nhau, ngoài ra còn có mùi máu!"

"Chúng ta tới muộn rồi!"

Nam tử có vóc người cường tráng thở dài một hơi rồi ra lệnh: "Quảng Âm, bảo mọi người lục soát xung quanh xem có phát hiện tung tích của Ngũ Hành Vân không!"

"Rõ!"

Nói xong, nam tử quan sát bốn phía.

Giết người, hủy thi, diệt tích.

Chẳng có chút dấu vết kì lạ nào trong hang động này, sao mà tìm ra manh mối được chứ.

Điều này làm nam tử lắc đầu trong bất lực.

Ngũ Hành Thiên Phủ đúng là chúa tể của tiểu thế giới Ngũ Hành đấy, nhưng nơi này là thảo nguyên Ma Quỷ, bất cứ chuyện gì đều có khả năng xảy ra.

Danh hiệu Ngũ Hành Thiên Phủ thật ra không toàn năng đến thế.

"Cơ mà đã dám động thủ với đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ ta thì phải chuẩn bị tinh thần trả giá đắt mới được!"

Ngũ Hành Kiệt nhìn đằng trước với đôi mắt chứa nét cười.

Không lâu sau, nam tử tên Quảng Âm quay về.

"Bắt được một kẻ tên Tần Hiên, Hỏa Thánh Tử Hỏa Hành Sơn ạ".

"Ồ? Lôi ra đây xem nào!"

Ngũ Hành Kiệt khá ngạc nhiên, trầm ngâm đáp.

Gã biết Tần Hiên, đây là thiên tài song tu thủy và hỏa, nếu không có chuyện gì xảy ra thì y có thể sẽ là một trong các đệ tử được chọn vào Ngũ Hành Thiên Phủ lần này.

"Ngũ Hành Kiệt, là ngươi!"

Không lâu sau Tần Hiên bị áp giải vào, y cũng rất bất ngờ khi thấy Ngũ Hành Kiệt.

Người trước mắt y vừa có lòng dạ tàn độc vừa có thủ đoạn đáng gờm, Tần Hiên vừa gặp gã thì người đã run cầm cập.

Chưa kể tu vi của người này còn cao hơn cả Ngũ Hành Vân, Nguyên Anh Biến - cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy.

"Tốt lắm, Tần Hiên, ngươi biết ta thì dễ rồi!"

Ngũ Hành Kiệt chắp hai tay ra sau lưng rồi hỏi một cách kiêu ngạo: "Ngươi tới động phủ này lần nào chưa?"

"Rồi!"

Tần Hiên sợ sệt trả lời: "Ta đến đây với Mục Vỹ và Hỏa Vũ Phượng của Hỏa Hành Sơn, Thủy Thiên Nhất của Thiên Thủy Phái và Mộc Thanh Thiêm của Thần Mộc Tông".

Y không ngu ngốc, giấu nhẹm sự tồn tại của Thạch Nghiên.

"Bọn ta muốn hái quả Tử Cực Dương nên cùng nhau giải quyết hai con thánh thú cấp bảy Hải Ngọc Cương Ngạc canh chừng nơi này. Ban đầu Ngũ Quỷ tới đây muốn ám sát Mục Vỹ, sau đó Ngũ Hành Vân cũng tới vì muốn đoạt lấy thiên hỏa của hắn".

"Năm người các ngươi giết thánh thú cấp bảy?", đúng lúc này, Ngũ Hành Kiệt ngắt lời Tần Hiên.

"Đúng vậy, Mục Vỹ có thiên hỏa, phối hợp với Mộc Thanh Thiêm của Thần Mộc Tông nên lợi hại lắm".

Thiên hỏa!

Câu trả lời của y làm Ngũ Hành Kiệt run lên.

Thấy vẻ mặt của gã, trong lòng Tần Hiên thầm trào phúng.

Y vốn định rời khỏi đây luôn nhưng sau đó do không cam tâm cứ vậy mà đi nên quyết định quay lại.

Chẳng ngờ đụng độ Ngũ Hành Kiệt tại đây.

Kẻ này còn tàn nhẫn, ác độc và mạnh hơn Ngũ Hành Vân kia nữa.

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, Mục Vỹ không muốn giao quả Tử Cực Dương ra nên nhóm bọn ta tan rã, ta, Mộc Thanh Thiêm và Thủy Thiên Nhất đều rời khỏi đây".

"Ha ha!"

Ngũ Hành Kiệt nghe vậy thì cười khẩy.

"Thế nghĩa là sau khi tới đây chỉ còn Mục Vỹ, Hỏa Vũ Phượng, Ngũ Quỷ và Ngũ Hành Vân thôi đúng không?"

"Đúng vậy!"

Nhận được câu trả lời, Ngũ Hành Kiệt phá lên cười: "Thú vị đây, thú vị đây, Hỏa Thánh Tử sở hữu thiên hỏa sao? Hàng nghìn năm qua chưa một lần nào nghe thấy tin tức về thiên hỏa tại tiểu thế giới Ngũ Hành này, không ngờ bây giờ thiên hỏa xuất hiện rồi".

Nghe thấy lời nói của gã, Tần Hiên thầm mỉa mai trong bụng.

Việc Mục Vỹ dám ăn quả Tử Cực Dương làm nỗi căm hận cứ sôi sục trong lòng y từ nãy đến giờ.

Ở Hỏa Hành Sơn, Tần Hiên y được mệnh danh là một người tốt bụng, thậm chí còn được gọi là đại sư huynh của thế hệ Hỏa Thánh Tử cơ mà.

Vì đã đến cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu nên đáng lý ra y sẽ trở thành trưởng lão hạt nhân của Hỏa Hành Sơn, nhưng y không buông bỏ được hư danh đại sư huynh nên đề nghị tông môn đừng nâng thân phận của mình lên.

Nhưng những hành động mà Mục Vỹ làm khi đi với Hỏa Vũ Phượng có xem y là đại sư huynh đâu.

Khinh thường ra mặt!

Nếu mà giờ châm ngòi thổi gió cho Ngũ Hành Kiệt trút giận lên Mục Vỹ thì hả dạ biết mấy.

Keng!

Ngay sau đó, một âm thanh rít tai vang lên.

Mũi trường thương chĩa thẳng vào cổ Tần Hiên.

Mũi thương lạnh như băng chạm vào da y.

Nhưng y nào dám chống đỡ.

"Tần Hiên, ngươi mà dám nói dối dù chỉ một chữ thôi, ta cũng sẽ lấy mạng ngươi!"

"Không... không có chuyện đó đâu!"

Người Tần Hiên run bần bật, trong bụng lại mắng Mục Vỹ thêm lần nữa.

"Đi!"

"Đi? Đi đâu?'

"Cái không nên hỏi thì đừng hỏi!", Ngũ Hành Kiệt đanh mặt quát, tâm trạng gã tối tăm vô cùng.

Ads
';
Advertisement
x