Chương 1183: Ngũ Hành Thông Linh Trận
Trường kiếm đâm thẳng tới, rồi tiếng soạt truyền đến.
Bộ y phục lão đại Ngũ Quỷ đang mặc bỗng rách bươm.
Việc giết cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng bảy với cảnh giới Vũ Tiên tầng năm không quá khó khăn với Mục Vỹ.
Hiện giờ, mặc dù lão đại Ngũ Quỷ có cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu nhưng căn cơ của y không hề vững, quanh năm lang bạt, lại còn trải qua nhiều gian nan tại thảo nguyên Ma Quỷ này, làm gì có chuyện y chống đỡ được kiếm tâm tầng bảy của Mục Vỹ.
Kiếm tâm, mạnh mẽ bá đạo!
Đây chính là niềm kiêu hãnh của Mục Vỹ!
Lão đại Ngũ Quỷ bất chợt thấy người lạnh ngắt. Sau khi bị ngọn gió lạnh ngắt thổi vù đến, y mới nhận ra quần áo mình xộc xệch, vô cùng nhếch nhác.
"Không được động đậy!"
Thấy lão đại Ngũ Quỷ định cử động, Mục Vỹ bỗng lên tiếng: "Nếu không, ngươi sẽ chết!"
Câu đe dọa và dáng vẻ tàn nhẫn của Mục Vỹ trước đó, lão đại Ngũ Quỷ không dám nhúc nhích nữa.
Y chỉ là kẻ bán công sức của mình bằng tiền.
Vậy mà giờ đây lại thành bán mạng luôn!
"Ta hỏi ngươi, ai bảo ngươi giết ta?"
"Hỏa Quy Nhất, là Hỏa Quy Nhất!"
Lão đại Ngũ Quỷ hoảng hốt khai thật: "Ta hợp tác với Hỏa Quy Nhất giúp ông ta giải quyết những đệ tử Hỏa Hành Sơn là mối đe dọa cho cháu mình đã lâu. Lần này Hỏa Thông Thiên bị giết, Hỏa Quy Nhất vô cùng tức giận, biết ngươi đến thảo nguyên Ma Quỷ nên phái năm huynh đệ bọn ta tới giết ngươi. Nếu ta biết ngươi cao siêu như thế thì đã không dám nhận mối làm ăn này rồi!"
"Tốt, im lặng đi".
Mục Vỹ đáp lời lão đại Ngũ Quỷ.
Sau đó hắn xoay người nhìn Ngũ Hành Vân, nói tiếp: "Giờ ngươi còn muốn đánh với ta không?"
"Không... không dám!"
Mặt mày Ngũ Hành Vân trắng bệch, hắn ta lùi một bước và nhìn Mục Vỹ bằng gương mặt đầy hãi hùng.
Cho dù hắn ta là thiên tài của Ngũ Hành Thiên Phủ thì vẫn không cách nào ngang ngạnh đối đầu với Mục Vỹ sau khi thấy thủ đoạn giết người sấm rền gió cuốn của hắn nữa.
"Quá mạnh", đó là ấn tượng sâu sắc nhất mà Mục Vỹ để lại trong lòng hắn ta.
"Tốt, ta hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái đó, rõ chưa?"
"Dạ dạ dạ!"
Mục Vỹ trầm ngâm, một lát sau hắn hỏi: "Trong Ngũ Hành Thiên Phủ các ngươi có trận pháp dịch chuyển không?"
"Trận pháp dịch chuyển?"
Ngũ Hành Vân sửng sốt một lúc rồi hoàn hồn ngay, nhanh nhảu đáp: "Ý ngươi là Ngũ Hành Thông Linh Trận đúng chứ?"
"Ngũ Hành Thông Linh Trận?"
"Không sai, đó là đại trận mà Ngũ Hành Thiên Phủ ta dùng để liên lạc với bên ngoài cũng như kết nối với các tiểu thế giới khác. Khắp tiểu thế giới Ngũ Hành chỉ có duy nhất một trận pháp tại Ngũ Hành Thiên Phủ thôi".
Nghe vậy, Mục Vỹ gật đầu.
Trước kia chỉ nghe ngóng được chút ít thông tin từ Ngưu Oa nên hắn không biết Ngũ Hành Thông Linh Trận này là trận pháp mà Ngũ Hành Thiên Phủ dùng để kết nối với thế giới bên ngoài, giờ thì biết rồi.
"Ngươi còn muốn biết gì nữa không?", Ngũ Hành Vân cười hỏi: "Nếu biết ta nhất định sẽ trả lời!"
"Hết rồi!"
"Sao?"
"Ta nói hết rồi!"
Mục Vỹ tiến lên một bước, nhìn Ngũ Hành Vân với đôi mắt chứa chan nét cười và nói: "Cho nên ngươi không còn giá trị nào nữa!"
Câu vừa dứt, không thấy Mục Vỹ có hành động gì nhưng người Ngũ Hành Vân lại bắt đầu run bần bật.
Lão đại Ngũ Quỷ cũng run rẩy vì sợ, câm như hến.
Y mới thấy hiện tượng đó ở tứ đệ của mình.
Mục Vỹ đã giết tứ đệ của y một cách chóng vánh bằng chính thủ đoạn này. Quả là khó lòng phòng bị.
Nói đúng hơn là hoàn toàn không thể chống cự.
Ở phía bên kia, Hỏa Vũ Phượng trợn trừng mắt, hỏi Mục Vỹ: "Ngươi giết hắn thật à!"
"Sao không, chứ để hắn thoát rồi báo cho Ngũ Hành Thiên Phủ biết rằng ta đã giết đám đệ tử của họ à?", Mục Vỹ chẳng biết nói gì: "Hơn nữa, ta mà không ăn quả Tử Cực Dương thì người chết lúc này đã là chúng ta rồi!"
Hắn nói rất đúng, nhưng Hỏa Vũ Phượng vẫn không chấp nhận nổi.
Tại tiểu thế giới Ngũ Hành, đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ đi tới đâu cũng cư xử huênh hoang.
Chẳng xem ai ra gì!
Quan trọng nhất là Ngũ Hành Thiên Phủ cực kỳ che chở người của mình, nếu biết chuyện Mục Vỹ giết người thì e rằng sẽ có một trận sóng to gió lớn mất.
Có điều bây giờ Mục Vỹ không quan tâm đến chuyện đó.
"Đi thôi!"
"Đi đâu?"
"Về sơn môn tính sổ!"
Mục Vỹ bỏ lại một câu rồi áp giải lão đại Ngũ Quỷ rời khỏi sơn động.
Cho đến khi hai người đã đi, không gian trong hang động bỗng dao động. Một bóng người lặng lẽ hiện ra.
Người này mặc chiếc váy đầm dài tuyết trắng, dáng người đồng hồ cát đầy quyến rũ, bước chân thong dong nhẹ nhàng chạm xuống sàn bục đá cao.
Khuôn mặt không chút son phấn nhưng có thần thái đầy cuốn hút, mỗi một cái nhướng mày, nụ cười đều phong tình vạn chủng làm người ta mê đắm.
Đẹp - một vẻ đẹp quyến rũ cùng cực tưởng chừng có thể đánh cắp trái tim bất cứ ai từ cái nhìn đầu tiên.
"Ha ha, đúng là một tiểu tử thú vị!"
Nữ tử ấy cười ngọt ngào, vừa liếc nhìn xung quanh vừa độc thoại một mình.
Hang động lúc này đầy rẫy xác chết, nữ tử đứng giữa đống thi thể lại tựa hồ như đóa sen trắng thoát tục, trong sạch giữa bùn lầy nhơ nhuốc.
"Nhưng hoa Tử Cực Dương bị lấy đi rồi, thương thế của tỷ tỷ ta đây biết làm sao đây!"
Nữ tử hơi nhíu mày, nói với giọng chán nản: "Tiểu tử kia, xem ra ta phải đi theo ngươi rồi!"
Nói xong, bóng người cô ấy chợt lóe rồi biến mất khỏi hang động.
Những xác chết nằm trên nền đất cũng hóa thành cát bụi trong giây lát, mất tăm.
Tuy nhiên, Mục Vỹ không biết những chuyện vừa xảy ra ở đây.
Sau khi rời khỏi hang động, hai người tiến về phía Hỏa Hành Sơn theo cùng một hướng.
Còn linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn gì đó thì không phải mối bận tâm của Mục Vỹ. Quá nhiều người tới thảo nguyên Ma Quỷ săn thú, người nào cũng có đủ bản lĩnh bắt linh hồ Cửu Vĩ Tuyết Sơn, Mục Vỹ không tin mình có thể.
Hắn vẫn biết tự lượng sức chứ.
Song, khi nữ tử váy trắng và nhóm hai người của Mục Vỹ đã đi xa thì một đội ngũ không mời mà đến chạy vào dãy núi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất