Chương 1188: Vỹ Kiếp

Vỹ Kiếp chính là lúc yếu ớt và khó khăn nhất của Cửu Vỹ Thiên Hồ.

Nhưng một khi vượt qua được thì thực lực sẽ tăng vọt.

Hiện giờ, Mục Vỹ có thể đoán chắc Cửu Nhi đã ở cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất, hơn nữa nhờ bản chất của tiên thú nên cô ấy mới có thể biến thành hình dáng của con người, nếu không hắn sẽ chẳng thể nhận ra được.

“Cố liều một phen vậy”.

Mục Vỹ hít sâu một hơi.

Bắt đầu!

Cùng lúc đó, Hoả Vũ Phượng dẫn lão đại của Ngũ Quỷ đang chạy như bay bên ngoài Hoả Hành Sơn.

Mục Vỹ quẳng cô ấy ở lại, không thèm nhòm ngó.

“Khốn kiếp! Nếu không cần tâm đắc tu luyện của ngươi thì còn lâu bổn tiểu thư mới phục vụ ngươi như thế!”

Hoả Vũ Phượng hùng hổ tiến vào trong núi.

“Nhìn gì mà nhìn?”

Thấy lão đại của Ngũ Quỷ nhìn mình chằm chằm, Hoả Vũ Phượng gắt lên.

“Không, không!”

Hoả Vũ Phượng đang bực mà không có chỗ phát tiết, đành trút giận hết lên đầu lão đại của Ngũ Quỷ: “Ngươi cứ liệu thần hồn đấy, lát mà lỡ lời thì không cần cha ta xử lý ngươi đâu, ta đoán Mục Vỹ sẽ cho ngươi chết cả nghìn lần luôn. Mùi vị bị thiên hoả đốt thế nào hả? Hay muốn thành cái xác khô như tứ đệ của ngươi?”

Nghe thấy vậy, lão đại nghĩ ngay tới cảnh tượng thảm thương của lão tứ rồi co rúm người lại.

Dù oán trách là vậy, nhưng Hoả Vũ Phượng vẫn dẫn lão đại đến núi của Mục Vỹ.

“Ngũ Hành Kiệt của Ngũ Hành Thiên Hoả tới bái kiến Hoả Hành Sơn!”

Nhưng Hoả Vũ Phượng vừa đi tới núi của Hoả Thánh Tử thì đã có tiếng hô đó vang lên.

Nghe thấy thông báo này, cả Hoả Hành Sơn lập tức náo loạn.

Ngũ Hành Kiệt là đệ tử có thiên bẩm xuất sắc của Ngũ Hành Thiên Phủ, tuổi còn trẻ mà đã ở tầng thứ bảy cảnh giới Vũ Tiên, gã có thể coi là nhân vật tiêu biểu cho thế hệ trẻ của Ngũ Hành Thiên Phủ.

Nhưng gã đến đây làm gì?

Ngũ Hành Kiệt chỉ là một tiểu bối, đương nhiên Hoả Lân không cần ra mặt đón tiếp.

“Ha ha, Ngũ Hành Kiệt, ngươi đến thật đúng lúc, ta vừa mới chơi một ván cờ với Hoả Hoằng Thành, nhưng tên này chơi xấu, may mà có ngươi tới, chơi một ván với ta nhé?”

Sau đó có một tiếng cười lớn vang lên, Hoả Vũ Phượng bình tĩnh lại.

Hoả Vũ Phượng vỗ ngực rồi lẩm bẩm: “May có đại sư huynh Hoả Vận Thần ra tay, không thì ta cũng không biết phải làm sao”.

Hoả Vận Thần không hổ là đại sư huynh của Hoả Hành Sơn, tu vi ở tầng thứ tám cảnh giới Vũ Tiên, tính cách điềm đạm, không thích bon chen.

Dù y không thích, nhưng Hoả Lân vẫn bắt y phải lo liệu mọi việc.

Nếu đệ tử nào ở Hoả Hành Sơn mà có tu vi vượt qua tầng thứ năm cảnh giới Vũ Tiên thì sẽ được phong làm trưởng lão hạt nhân.

Hiện giờ, Hoả Vận Thần cũng là trưởng lão hạt nhân của Hoả Hành Sơn rồi, vì thế phải quản lý nhiều việc của Hoả Thánh Tử và đệ tử ngoại, nội môn.

Dù là đệ tử đứng đầu của Hoả Hành Sơn, nhưng y không bao giờ coi mình là cái rốn của vũ trụ giống Tần Hiên.

“Hoả Vận Thần, chắc ta không có thời gian chơi cờ với ngươi rồi!”

Lúc này, Ngũ Hành Kiệt đâu rảnh để chơi cờ.

Gã đến đây không phải học đòi văn vẻ với người của Hoả Hành Sơn, mà là đến để chất vấn.

Ngũ Hành Kiệt bay giữa không trung rồi nhìn xuống Hoả Vận Thần, lạnh giọng nói: “Ta hỏi ngươi, Hoả Hành Sơn có một Hoả Thánh Tử tên Mục Vỹ có thiên hoả trong người đúng không?”

“Đúng!”

Hoả Vận Thần cười đáp: “Nhưng Mục sư đệ luôn ở trên núi của mình, ta chưa thấy đệ ấy đi ra ngoài bao giờ, không biết đã gặp Kiệt huynh khi nào? Xem ra là có hiểu lầm gì rồi”.

“Hiểu lầm?”

Ngũ Hành Kiệt cười lạnh nói: “Hắn toàn ở trên núi của mình ư?”

“Được, Mục Vỹ thì ta có thể nhận nhầm, nhưng Hoả Vũ Phượng thì tuyệt đối không”.

Ngũ Hành Kiệt trầm giọng nói: “Phiền Hoả huynh mời lệnh muội Hoả Vũ Phượng ra đây giúp!”

“Vũ Phượng ư?”

Hoả Vận Thần không hiểu gì cả.

“Vũ Phượng!”

Y đành quét lực linh hồn, ngay sau đó đã phát hiện ra vị trí của Hoả Vũ Phượng.

“Ca!”

Thấy đã bị lộ, Hoả Vũ Phượng bật cười rồi bay tới chỗ Hoả Vận Thần.

“Có chuyện gì vậy? Kể rõ cho ta nghe xem nào!”, Hoả Vận Thần truyền âm bằng lực linh hồn.

Sau đó, Hoả Vũ Phượng đã kể lại đầu đuôi câu chuyện.

“Ca, chuyện này không thể trách Mục Vỹ được, là Ngũ Hành Vân đó định giết người cướp của trước, hơn nữa tiểu tử Tần Hiên còn ăn cây táo rào cây sung”.

Hoả Vũ Phượng trừng mắt lườm Tần Hiên đứng cạnh Ngũ Hành Kiệt rồi lạnh giọng nói.

Bị Hoả Vũ Phượng lườm, Tần Hiên vẫn ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ không thẹn với lương tâm.

“Tần Hiên, ngươi qua đây!”

Trông thấy Tần Hiên, Hoả Vận Thần bình thản gọi.

“Cứ đứng đấy!”

Nhưng Tần Hiên vừa định cất bước thì Ngũ Hành Kiệt lại ra lệnh: “Ngươi đứng yên đây, ta muốn ngươi và Mục Vỹ đối chất với nhau xem có phải là hắn giết người không”.

“Kiệt huynh, ta đã nghe tiểu muội kể qua về sự việc rồi. Hình như cái chết của Ngũ Hành Vân không liên quan đến Mục Vỹ thì phải, nói sao thì Ngũ Hành Vân cũng đã ở tầng thứ sáu cảnh giới Vũ Tiên rồi, dù Mục Vỹ có mạnh đến mấy cũng chỉ ở tầng thứ hai thôi…”

“Ca ca, không phải tầng thứ hai đâu, tầng thứ năm rồi!”

Cái gì!

Nghe Hoả Vũ Phượng nhắc nhờ, Hoả Vận Thần ngẩn người.

Chuyện gì vậy?

Mấy hôm trước, Mục Vỹ vẫn ở tầng thứ hai, mà giờ đã lên đến tầng thứ năm rồi?

Tiểu tử này tăng tu vi như ăn thuốc nổ thế?

Không thể nào!

“Dù Mục Vỹ ở tầng thứ năm thì cũng không thể giết Ngũ Hành Vân ở tầng thứ sáu được đúng không? Hơn nữa, lúc đó còn có các đệ tử khác của Ngũ Hành Thiên Phủ ở đó nữa, nói thế nào thì Mục Vỹ cũng khó mà làm được việc này”.

Hoả Vận Thần vội vàng sửa lời nói.

Nghe vậy, các đệ tử khác đều thẫn thờ.

Ads
';
Advertisement
x