CHương 1189: Ăn cây táo rào cây sung

“Không đúng, rõ ràng lúc trở thành Hoả Thánh Tử, Mục Vỹ mới ở tầng thứ mười cảnh giới Niết Bàn thôi, còn chưa đến cảnh giới Tam Chuyển cơ mà?”

“Ngươi chưa biết gì à? Nghe nói lúc giết Hoả Thông Thiên, hắn đã ở tầng thứ nhất cảnh giới ấy rồi!”

“Đừng nói mò, mấy hôm trước, hắn đã ở tầng thứ hai cảnh giới Vũ Tiên rồi”.

“Nhưng sao giờ lại ở tầng thứ năm?”

Cả đám đệ tử đều trợn tròn mắt.

Dù ở cảnh giới Linh Huyệt thì cũng không thể tăng nhanh chóng một khoảng thời gian ngắn như vậy được.

Thế này là một bước lên trời rồi!

“Có làm được hay không thì chỉ có hắn biết thôi, hơn nữa hắn còn có thiên hoả thì có gì mà không làm được chứ?”

Ngũ Hành Kiệt chẳng buồn giằng co nữa mà nói thẳng: “Ta đã có cả nhân chứng và vật chứng, để xem hắn chối cãi kiểu gì? Chẳng lẽ đệ tử Hoả Hành Sơn các người tự hãm hãi người của mình sao?”

Ngũ Hành Kiệt đẩy Tần Hiên ra.

Tần Hiên vẫn ưỡn ngực ngẩng cao đầu, tỏ vẻ mình chỉ nói thật, ăn ngay nói thẳng.

Trông thấy điệu bộ này của Tần Hiên, Hoả Vận Thần chỉ biết cười khổ.

Hiện giờ, trong năm thế lực lớn chẳng thiếu những kẻ như Tần Hiên.

Gia nhập năm thế lực lớn và phát hiện ra thiên bẩm của mình xong, là muốn tới Ngũ Hành Thiên Phủ ngay.

Vì thế các thế lực lớn chỉ là bàn đạp của họ, là bước đệm để họ tiến vào Ngũ Hành Thiên Phủ thôi.

Vì dụ như Tần Hiên, những đệ tử nòng cốt như y ở trong các thế lực lớn thật sự rất nhiều.

Nếu Tần Hiên không ôm mong muốn gia nhập Ngũ Hành Thiên Phủ, thì bây giờ đâu đứng ở phía đó rồi chỉ điểm Mục Vỹ.

“Hoả Vận Thần, ta không làm khó ngươi nữa, chỉ cần ngươi gọi Mục Vỹ ra đây rồi chúng ta đối chất. Nếu hắn giết người thì phải đền mạng, đây là lẽ thường, đệ tử hạt nhân của Ngũ Hành Thiên Phủ không thể bị kẻ khác giết như vậy được”.

Nghe thấy thế, Hoả Vận Thần chỉ biết thờ dài rồi nhìn sang Hoả Vũ Phượng: “Mục Vỹ đâu?”

“Hình như hắn về núi rồi, để muội đi coi sao”.

Hoả Vũ Phượng vội vàng chạy đi. Lúc này đang có cả đống đệ tử nội, ngoại môn hay thậm chí là Hoả Thánh Tử tập trung hết ở đây.

Mục Vỹ mới gia nhập Hoả Hành Sơn được hai tháng, nhưng mỗi chuyện lớn gì xảy ra đều có tên của hắn.

Nhưng Ngũ Hành Kiệt hống hách và hò hét lớn ở Hoả Hành Sơn thế này, chẳng nể nang mặt mũi của môn phái họ chút nào, Hoả Vận Thần cũng đành bó tay.

Ngũ Hành Thiên Phủ đã được công nhận là thế lực đứng đầu ở tiểu thế giới Ngũ Hành.

Ngũ Hành Kiệt ở tầng thứ bảy của cảnh giới Vũ Tiên, tuổi còn trẻ mà đã rất lợi hại, nhưng ở Hoả Hành Sơn thì gã cũng thường thôi.

Nếu không có Ngũ Hành Thiên Phủ chống lưng, gã nào dám hò hét ở đây thế này.

Nhưng bây giờ, Hoả Vận Thần cũng đành chịu.

Hơn quyền hơn thế thì chèn ép kẻ khác, huống chi Ngũ Hành Thiên Phủ không chỉ hơn Hoả Hành Sơn một bậc.

“Hoả sư tỷ!”

Thấy Hoả Vũ Phượng đến, Ngưu Oa nhanh chóng ra đón.

Y cũng đã biết chuyện xảy ra ban nãy.

Nhưng Mục Vỹ đang ở trong đại điện của mình, hơn nữa còn dặn không được quấy rầy, vì thế Ngưu Oa rất sốt sắng khi thấy Hoả Vũ Phượng.

“Mục Vỹ đâu?”

“Đang luyện đan ạ”.

“Luyện đan? Giờ còn luyện đan luyện điếc cái gì!”, Hoả Vũ Phượng vội nói: “Tiểu tử này biết sẽ gây ra đại hoạ rồi mà”.

Luyện đan!

Hoả Vũ Phượng đột nhiên phản ứng lại.

Mục Vỹ còn biết luyện đan cơ à?

Nhưng cô ấy không lấy gì làm lạ cả.

Mục Vỹ có thiên hoả trong người thì biết luyện đan cũng là chuyện bình thường, nhưng chắc cỡ đan dược thất, bát phẩm là căng.

Còn thánh đan thì đến Hoả Hành Sơn còn chưa có nhiều trưởng lão làm được.

“Tiểu tử này đúng là làm người ta cuống muốn chết!”

Hoả Vũ Phượng vốn nóng tính, giờ lửa đã cháy tới mông, sao cô ấy chờ được nữa.

“Ta đi gọi hắn!”

“Không được đâu Hoả sư tỷ!”, Ngưu Oa chặn lại nói: “Vỹ ca đã bảo không ai được quấy rầy, không là huynh ấy chết đấy”.

Giờ Ngưu Oa đã coi Mục Vỹ là thần tượng của mình, nên cũng tuân theo lời nói của hắn như thánh chỉ.

“Tên ngốc này, nếu cứ để hắn luyện đan thì luyện xong cũng chết là vừa đấy”.

Nghe thấy vậy, Ngưu Oa cũng sốt sắng, nhưng y không dám làm trái lời Mục Vỹ.

“Luyện đan? Giờ nào rồi mà tiểu tử này còn tâm trí luyện đan chứ!”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên trước đại điện trên núi.

Đó chính là Ngũ Hành Kiệt.

Gã không thể chờ thêm nữa, cực chẳng đã, Hoả Vận Thần đành phải dẫn gã đến đây.

Nghe thấy Mục Vỹ đang luyện đan, Ngũ Hành Kiệt càng nổi giận hơn.

“Hừ, luyện đan, để ta xem hắn luyện chế đan dược gì!”

Ngũ Hành Kiệt đã giận lắm rồi.

Gã vốn vô cùng giận dữ khi hay tin Ngũ Hành Vân bị giết, cử Quảng Âm đi chặn đường thì lại bị Mục Vỹ bẻ gãy một tay, thế chẳng là tát thẳng vào mặt gã là gì.

Vậy thì gã chịu thế nào được.

Ngũ Hành Kiệt cất bước rồi tung một quyền vào màn sáng đó.

“Không được!”

Đúng lúc này, Ngưu Oa đã lao ra chặn trước đại điện, toan cản gã lại.

Y chỉ nhớ Mục Vỹ đã nói không được để ai làm phiền.

Y không màng tới sự chênh lệch thực lực của mình và Ngũ Hành Kiệt, cứ thế lao lên cản lại.

“Chán sống rồi hả, để ta cho ngươi được như ý muốn!”

Chỉ là mạng sống của một để tử ngoại sơn thôi mà, Ngũ Hành Kiệt chẳng buồn quan tâm nên không chút do dự ra tay.

Hoả Vận Thần và Hoả Vũ Phượng cũng không ngờ, Ngũ Hành Kiệt lại dám ra tay ngông cuồng như vậy nên nhất thời không ngăn cản kịp.

Ads
';
Advertisement
x