Chương 1191: Giết người diệt khẩu
"Đi theo ngươi?"
Mục Vỹ bật cười rồi lắc đầu.
"Tên Ngũ Hành Vân đấy không biết lượng sức mình, giết ta không thành còn bị ta giết ngược lại, nói như ngươi nghĩa là hắn giết ta thì ta phải chìa cổ ra cho hắn giết à?"
"Mạng của đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ là đáng giá, còn mạng của đệ tử Hỏa Hành Sơn là rơm rạ hay sao?"
Mục Vỹ nói với Ngũ Hành Kiệt bằng giọng cao ngạo: "Nói cho ngươi biết, cho dù Ngũ Hành Vân không định giết ta nhưng ông đây chướng mắt hắn thì vẫn giết như thường, Ngũ Hành Thiên Phủ ngươi đừng hòng làm gì được ta!"
Mục Vỹ đã tới đây là hạ quyết tâm rồi, giết thì giết, chống chế cũng vô dụng.
Chính Ngũ Hành Vân là người động thủ trước, chẳng lẽ Mục Vỹ phải chờ hắn ta tới giết mình?
"Ngươi có biết..."
"Câm miệng, ta vẫn chưa nói xong!"
Mục Vỹ nói tiếp: "Tại đây ta cũng muốn khuyên ngươi một câu, Ngũ Hành Thiên Phủ ngươi hội tụ nhiều thiên tài, mạnh đấy, lợi hại đấy, nhưng núi cao còn có núi cao hơn, Ngũ Hành Vân không biết trời cao đất dày, huênh hoang cho lắm vào cuối cùng bị giết. Tốt nhất là Ngũ Hành Kiệt nhà ngươi hãy lấy đó làm gương đi, không là giẫm lên vết xe đổ của hắn đấy".
"Ngươi dọa ta?"
"Không dám, ta mà dọa chắc ngươi lại lấy cái danh đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ ra bắt ta với tội cả gan uy hiệp đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ quá, thế thì vô duyên vô cớ rước thêm tội trạng về cho mình còn gì?'
Mục Vỹ nói một thôi một hồi, từng câu từng chữ đều trúng tim đen khiến Ngũ Hành Kiệt ngây ra như phỗng.
"Mồm mép quá nhỉ? Hôm nay, chứng cứ rành rành ra đó, ngươi có phản kháng cũng vô dụng thôi. Cho dù ngươi đâm thủng được trời cũng đừng hòng trốn thoát khỏi đây".
"Trốn? Ai nói ta muốn trốn!"
Mục Vỹ tiến lên một bước, nhìn Ngũ Hành Kiệt quát: "Muốn bắt ta cũng phải xem ngươi có năng lực đó không đã!"
"Láo xược!"
Giữa lúc đó, Ngũ Hành Kiệt chưa kịp lên tiếng một tiếng quát lạnh thình lình vang lên.
Gió trỗi dậy, một bóng người từ trên trời bay xuống.
Người vừa đến mặc trường bào trắng, râu tóc bạc phơ, thân hình cao lớn, trông như một ông cụ đã 100 tuổi nhưng toàn thân lại tỏa ra khí tức hùng hậu vô cùng.
"Đại trưởng lão!"
Nhìn thấy người nọ, Hỏa Vận Thần và Hỏa Vũ Phượng đều chắp tay với vẻ kính cẩn.
Người trước mắt chính là đại trưởng lão Hỏa Hành Sơn, địa vị của ông ta chỉ đứng sau sơn chủ Hỏa Lân.
Hỏa Quy Nhất đáp xuống giữa vòng người, mắt nhìn thẳng vào Mục Vỹ. Ông ta quát: "Thứ càn rỡ, ngươi là đệ tử Hỏa Hành Sơn mà cố ý mưu sát đệ tử Ngũ Hành Thiên Phủ là có âm mưu gì? Muốn khơi mào mâu thuẫn giữa Hỏa Hành Sơn ta và Ngũ Hành Thiên Phủ à?"
"Quy chụp giỏi đấy!"
Mục Vỹ cười lạnh nhìn Hỏa Quy Nhất.
"Hỏa Quy Nhất, không biết ông là đại trưởng lão Hỏa Hành Sơn hay đại trưởng lão Ngũ Hành Thiên Phủ nữa đây? Ta nghi lắm!"
"Ngươi nói gì đấy!"
Nghe thấy câu này, Hỏa Quy Nhất lập tức lạnh giọng thét.
"Ông có ý thức được mình là đại trưởng lão Hỏa Hành Sơn không? Ta là Hỏa Thánh Tử Hỏa Hành Sơn, ông vừa tới đây, không hỏi không rằng đã quy chụp ta, thiên vị Ngũ Hành Kiệt, còn nói ta có mưu đồ xấu. Ta thấy ông muốn dùng việc công báo thù riêng thì có!"
"Láo toét!"
Hỏa Quy Nhất lại gầm lên: "Hỏa Quy Nhất ta đây quang minh lỗi lạc, đứng ngay, ngồi thẳng!"
"Ông nói vậy không thấy mất mặt à Hỏa Quy Nhất!"
Giữa bầu không khí giương cung bạt kiếm, một tiếng cười lạnh bỗng cất lên.
"Quỷ Ai!"
Hỏa Quy Nhất sững sờ khi nhìn thấy người vừa đứng ra.
Quỷ Ai chính là tên của lão đại Ngũ Quỷ.
"Mười năm trước, Hỏa Quy Nhất ông yêu cầu ta giết Hỏa Thánh Tử - Từ Thịnh của Hỏa Hành Sơn. Người này có tu vi cao siêu và không chịu phục tùng ông nên ông bắt ta giết hắn tại thảo nguyên Ma Quỷ!"
"Năm năm trước, Liễu Ngô Hương, đệ tử thiên tài trong nội môn Hỏa Hành Sơn, mới đến cảnh giới Niết Bàn nhưng ông thấy người này có sức uy hiếp rất lớn đối với cháu trai ông nên cũng lệnh cho ta giết!"
"Mới đây thôi, ông lại nói ta rằng Mục Vỹ đã giết cháu trai Hỏa Thông Thiên của ông, yêu cầu ta nhổ cỏ tận gốc, giết hắn!"
Quỷ Ai đứng thẳng lưng, nói lớn: "Ông có nhớ mấy chuyện này không hả Hỏa Quy Nhất?"
"Nói bậy bạ!"
"Ta nói bậy bạ?", Quỷ Ai nổi điên: "Do sai sót của ông mà các huynh đệ của ta chết hết cả, rồi giờ ông lại quay ra nói ta bậy bạ, ông tưởng ta hủy mọi bằng chứng sau khi thực hiện những giao dịch với ông suốt mấy năm qua sao?"
Nói rồi một con ốc xà cừ hiện ra trong tay y.
"Mỗi lần ông báo chuyện cho ta, ta đều lưu trữ vào con ốc này. Do đã quá lâu nên một số chuyện không giữ được nữa, nhưng vẫn còn mười mấy chuyện cả lớn cả nhỏ đấy!"
Sau khi Quỷ Ai nói xong, một câu nói bỗng nhiên truyền ra từ trong ốc xà cừ. Đó là giọng nói đầy tàn khốc của Hỏa Quy Nhất.
Vô số mệnh lệnh được phát ra làm đông đảo Hỏa Thánh Tử xung quanh ngỡ ngàng.
Không ngờ đại trưởng lão mà bọn họ luôn kính trọng sau lưng lại sẵn sàng loại trừ họ nếu họ là mối đe dọa!
"Dừng lại ngay!"
Lúc này, Hỏa Quy Nhất tức giận đến mức không chịu nổi nữa, ông ta tung một chưởng về phía Quỷ Ai.
Hỏa Quy Nhất đang ở cảnh giới Sinh Tử tầng thứ nhất nên Quỷ Ai không tài nào thoát được cú chưởng của ông ta.
Không chỉ y mà bất cứ ai nằm trong phạm vi ảnh hưởng của cú chưởng đều không cách nào tránh né.
"Giết người diệt khẩu à?"
Một tiếng ầm vang lên, Quỷ Ai phun một ngụm máu, người y run bần bật rồi dần dần không cử động được nữa.
"Mục Vỹ, ngươi là đệ tử Hỏa Hành Sơn mà lại hợp tác với Ngũ Quỷ vu oan đại trưởng lão Hỏa Hành Sơn ta đây. Có mưu đồ xấu, phải giết!"
Hỏa Quy Nhất sừng sộ quát: "Hôm nay, ta sẽ chỉnh đốn lại quy củ trên Hỏa Hành Sơn, phế bỏ tu vi của ngươi!"
Hỏa Quy Nhất vừa dứt lời thì giáng một chưởng xuống Mục Vỹ.
Khung cảnh này làm bọn Ngũ Hành Kiệt và Tần Hiên nở nụ cười hả hê.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất