Chương 1194: Tử Đằng Ngọc
“Cảm ơn thì thôi!”
Mục Vỹ cười lớn nói: “Sau này, cô phải chú ý đấy, nhớ luôn ở bên cạnh để bảo vệ ta là được”.
“Ai nói sẽ ở cạnh cậu chứ!”, Cửu Nhi mắng.
“Ban nãy cô vừa nói cô là thê tử của ta còn gì? Là thê tử của ta rồi, cô không ở cạnh ta thì định đi đâu?”
Nghe thấy lời giảo biện lươn lẹo của Mục Vỹ, Cửu Nhi không nhịn được hừ một tiếng rồi nói: “Ngươi yên tâm, ban nãy ta lừa người ta thôi. Nhưng chờ ngươi hồi phục rồi thì ta mới đi, con người ta vẫn còn lương tâm mà”.
“Con người? Cô là hồ ly đấy, xảo trá lắm!”
Mục Vỹ cười lớn nói.
Nhưng Mục Vỹ vừa nói dứt câu thì Cửu Nhi đã trợn tròn mắt.
“Sao cậu biết…”
“Cửu Vỹ Thiên Hồ, lẽ nào chính cô cũng không biết à?”
“Đương nhiên ta phải biết chứ!”
Cửu Nhi phân trần: “Ta biết mình đang trải qua Vỹ Kiếp nên mới cố gắng tìm hoa Tử Cực Dương, hi vọng có thể dùng quả của nó để vượt qua lần Vỹ Kiếp này”.
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ gật đầu.
Đúng là quả Tử Cực Dương có thể giúp Cửu Nhi vượt qua kiếp nạn, nhưng loại quả này cũng có nguy hiểm nhất định.
Song, Mục Vỹ đã dùng phần rễ và thân của cây hoa làm thuốc dẫn, sau đó luyện chế Hư Tiên Đan tam phẩm, như vậy sẽ chắc ăn hơn.
Mọi người chỉ biết quả Tử Cực Dương có tác dụng thần kỳ, nhưng không hề biết cả cây hoa cũng là những dược liệu quý giá.
“Giờ cô ở cảnh giới nào rồi?”
“Theo cách phân chia cảnh giới của con người các ngươi thì ta đang ở tầng thứ ba cảnh giới Sinh Tử”.
“Lợi hại!”
Cửu Nhi vốn ở tầng thứ nhất, nhưng sau khi vượt qua lần Vỹ Kiếp này, cô ấy đã tăng hai tầng cảnh giới.
Đây chính là điểm mạnh của tộc Cửu Vỹ Thiên Hồ.
Họ sẽ bắt đầu vượt kiếp nạn khi tiến vào cảnh giới Sinh Tử, có tất cả chín lần Vỹ Kiếp trong đời, mỗi một lần Vỹ Kiếp đều vô cùng gian nan.
Nhưng một khi vượt qua được thì sẽ có sự tiến bộ vượt bậc.
“Thời gian tới, cô hãy ở cạnh ta!”, Mục Vỹ nói.
“Ừm!”
Không biết tại sao dù đây là lần đầu tiên Cửu Nhi gặp Mục Vỹ, nhưng cô ấy luôn thấy rất thân thiết với hắn.
Cảm giác này rất kỳ diệu, nó khiến cô ấy luôn hướng về phía Mục Vỹ.
Lần chấn động này lại truyền khắp Hoả Hành Sơn.
Nghe nói Mục Vỹ đã giết Ngũ Hành Vân, còn Tần Hiên thì ăn cây táo rào cây sung, chỉ điểm Mục Vỹ, cuối cùng đã bị đích thân sơn chủ ra tay phế bỏ.
Một đệ tử cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu mà bị đuổi thẳng cổ, tất cả mọi người đều biết lần này Hoả Lân đã vô cùng giận dữ.
Nhưng lần nổi giận cuối cùng của sơn chủ mới gọi là đã.
Ông ta chỉ nói một chữ “cút” rồi đánh bay Ngũ Hành Kiệt, khiến một ngọn núi của Hoả Hành Sơn bị đổ.
Đúng là khiến người ta hả lòng hả dạ.
Năm thế lực lớn luôn bị Ngũ Hành Thiên Phủ chèn ép đến mức nghẹt thở.
Lần này, một tên đệ tử hạt nhân cỏn con của Ngũ Hành Thiên Phủ lại dám chạy đến Hoả Hành Sơn hô mưa gọi gió, đúng là không coi ai ra gì.
Sơn chủ nổi giận cũng là chuyện bình thường.
Tại núi của sơn chủ lúc này.
Hoả Lân và Hoả Quy Nhất đang đứng đối diện nhau.
“Đại trưởng lão, ông có biết nay Ngũ Hành Thiên Phủ với năm thế lực ta đã đối đầu với nhau như nước với lửa không?”
Hoả Lân bất đắc dĩ nói: “Hôm nay ông cũng thấy rồi đấy, Ngũ Hành Kiệt chỉ là một đệ tử hạt nhân nhãi nhép mà dám chạy tới Hoả Hành Sơn giễu võ dương oai, vậy sau này Hoả Hành Sơn còn chỗ đứng ở tiểu thế giới Ngũ Hành nữa không?”
“Sơn chủ!”
“Ta không ngờ ông lại làm như vậy. Nhiều năm qua, vì bảo vệ cho Hoả Thông Thiên mà ông đã chèn ép rất nhiều Hoả Thánh Tử khác, ta cũng có nghe nói, nhưng không ngờ ông lại hạ đòn sát thủ”.
Hoả Lân nói tiếp: “Ông ra sau núi đi, sư tôn có lời muốn nói với ông đấy”.
Sư tôn!
Nghe thấy cách xưng hô này, Hoả Quy Nhất run lên, nhưng cuối cùng vẫn chắp tay rồi cáo lui.
“Sơn chủ!”
Cùng lúc đó, một ông lão mặc trường bào màu nâu đứng cạnh Hoả Lân lại chắp tay nói: “Chuyện lần này chắc không dễ dàng giải quyết vậy đâu, phía Ngũ Hành Thiên Phủ sắp bắt đầu với chuyện của Ngũ Hành Vực rồi”.
Ngũ Hành Vực!
Nghe thấy vậy, Hoả Lân chợt thất thần.
Nhắc đến nơi này, Hoả Lân cảm thấy như có một cái gai đang xoáy vào tim mình.
“Sơn chủ, chuyện đã qua nhiều năm, Kinh Thiên cũng đã an nghỉ rồi”, ông lão mặc trường bào màu nâu thở dài một hơi.
“Nhị trưởng lão, ông đến bảo Mục Vỹ chuẩn bị tham gia cuộc thi của Ngũ Hành Vực sắp diễn ra vào nửa năm nữa”,
Một lát sau, Hoả Lân chợt nói.
“Sơn chủ!”
Nhị trưởng lão vội nói: “Tiểu tử Mục Vỹ này rất giống Hoả Kinh Thiên ngày xưa, nhưng bây giờ hắn mới ở tầng thứ năm thôi, ta sợ…”
“Ông yên tâm, tiểu tử này giấu mình còn ghê hơn chúng ta nhiều, chắc chắn hắn không chỉ ở tầng thứ năm đâu”.
Hoả Lân nói: “Tiện thể mang Tử Đằng Ngọc cho hắn luôn”.
Tử Đằng Ngọc!
Nghe thấy vậy, nhị trưởng lão đờ người ra.
Mấy năm trước, Hoả Lân đã lấy được Tử Đằng Ngọc tại một nơi nguy hiểm của tiểu thế giới Ngũ Hành, vì chuyện này mà ông ta còn bị thương nặng và tĩnh dưỡng mất cả trăm năm.
Thứ này phải nói là có công dụng rất lớn trong việc rèn luyện thân xác và linh hồn thật của võ giả.
Một vật thần kỳ!
“Sơn chủ thật sự định đưa Tử Đằng Ngọc cho Mục Vỹ ư? Nhưng người…”
“Cứ làm như lời ta nói đi!”
Hoả Lân bất đắc dĩ thở dài rồi nói: “Ta không muốn cảnh tượng của mười năm trước lại tái diễn nữa”.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất