Chương 1193: Cơn thịnh nộ của Hỏa Lân
"Láo xược!"
Nhưng giữa lúc đó, một tiếng gầm đột nhiên cất lên.
Nhất thời, ngọn núi nhỏ bị ngọn lửa nóng cháy bao trùm. Hơi nóng dữ dội như hóa thành biển lửa giày vò tinh thần và thể xác tất cả mọi người nơi đây.
"Sơn chủ!"
Nhìn thấy bóng người ấy, những người xung quanh lập tức quỳ một gối xuống đất với nét mặt đầy nghiêm trang.
"Tần Hiên, ngươi là đệ tử Hỏa Hành Sơn nhưng lại khẳng định Mục Vỹ đã giết Ngũ Hành Vân của Ngũ Hành Thiên Phủ chỉ vì đoán vậy, ngươi có âm mưu gì!", vừa xuất hiện, Hỏa Lân đã lớn tiếng chất vấn.
"Nhưng, nhưng lúc nãy Mục Vỹ cũng thừa nhận mà ạ!"
Tần Hiên phản xạ rất nhanh.
"Làm như ta chối được ấy?", Mục Vỹ tỏ ra ngán ngẩm: "Lúc nãy nhìn ngươi cứ như chính mắt thấy ta làm chuyện đó vậy, ta không thừa nhận thì ngươi không vạch tội ta chắc?"
"Ăn nói hàm hồ!"
Tần Hiên chỉ vào mặt Mục Vỹ, mắng mà giọng hơi run.
"Ngươi không thấy mà biết ta giết Ngũ Hành Vân luôn à, giỏi thế!", Mục Vỹ nói câu ấy rồi giữ im lặng.
"Tần Hiên!"
Hỏa Lân gầm lớn, nói: "Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, ngươi hoàn toàn không thấy Mục Vỹ giết Ngũ Hành Vân mà đã chắc chắn là Mục Vỹ làm, rốt cuộc ngươi có ý gì?"
"Đệ tử..."
Tần Hiên cứng họng, y quay sang nhìn Ngũ Hành Kiệt và nói trong đau khổ: "Kiệt huynh, ta làm mọi thứ vì huynh, vì Ngũ Hành Thiên Phủ cả!"
"Nói cái gì thế hả!"
Nhưng Hỏa Lân lại phẫn nộ vì những lời này.
"Tần Hiên, ngươi là đệ tử Hỏa Hành Sơn ta, sao có thể giết hại đồng môn, mưu đồ gây rối, đã thế còn bắt tay với người ngoài nhằm hãm hại đồng môn chứ? Dựa theo môn quy, bản sơn chủ sẽ phế bỏ tu vi của ngươi, cách chức ngươi xuống đệ tử ngoại sơn, quét dọn sơn môn!"
"Không không không! Không được!"
Tần Hiên nghe xong như sét đánh ngang tai.
Chẳng qua giờ đây Hỏa Lân đã quá bực mình, nào muốn nghe gì nữa.
Ông ta đưa tay ra, người Tần Hiên bị giơ lên cao.
Ầm!
Một chưởng, hai chưởng, ba chưởng!
Hỏa Lân vỗ ba chưởng liên tiếp vào ngực Tần Hiên. Tiếng rắc rắc lập tức vang lên, y rơi từ trên cao xuống như một con lợn chết tươi.
"Người đâu, kéo xuống!"
Hỏa Lân tức chết đi được.
Nơi này là Hỏa Hành Sơn.
Bản thân Tần Hiên là đệ tử Hỏa Hành Sơn vậy mà từng lời nói cử chỉ của y chẳng hề coi Hỏa Hành Sơn vào đâu, đã vậy còn cứ nịnh bợ Ngũ Hành Thiên Phủ.
Mới đây còn cùng người ngoài xông vào núi của Hỏa Thánh Tử bắt người nữa chứ.
Làm sao ông ta không tức cho được!
Cho dù Ngũ Hành Thiên Phủ quyền cao chức trọng, là tổ chức đứng đầu tiểu thế giới Ngũ Hành đi chăng nữa thì muốn làm gì cũng phải nhìn lại đó là ai nữa chứ.
Chỉ là một Ngũ Hành Kiệt đến từ Ngũ Hành Thiên Phủ thôi mà cũng dám huơ tay múa chân quá quắt thế này với Hỏa Hành Sơn, ông ta nhịn được mới là lạ.
"Ngũ Hành Kiệt, nơi này là Hỏa Hành Sơn, không phải Ngũ Hành Thiên Phủ của ngươi. Chuyện Tần Hiên vu khống Mục Vỹ giết Ngũ Hành Vân đến đây là rõ rồi, cái chết của Ngũ Hành Vân không liên quan gì đến Mục Vỹ, ngươi có thời gian rảnh thì đi điều tra xem xác của cậu ta đang ở đâu đi, biết đâu giờ cậu ta đã biến thành phân của thánh thú rồi đấy!"
Tuy Hỏa Lân đang tức sôi máu lắm rồi nhưng ông ta vẫn không thể làm gì được Ngũ Hành Kiệt.
Ngũ Hành Thiên Phủ thích dùng quyền uy của mình để chèn ép người khác, nếu ông ta giết cả Ngũ Hành Kiệt thì sẽ làm dấy lên một trận sóng gió mất.
Đang ở dưới hiên nhà người ta, đành phải cúi đầu thôi.
Song Ngũ Hành Kiệt nghe vậy rồi vẫn chưa chịu thôi, gã căm phẫn nói: "Cho dù Ngũ Hành Vân không phải bị giết bởi Mục Vỹ thì chắc chắn cũng..."
"Biến!"
Nhưng chưa đợi Ngũ Hành Kiệt nói hết lời, Hỏa Lân phẫn nộ thét lớn.
Sóng âm ập đến làm Ngũ Hành Kiệt tràn máu ra cả miệng mũi, bay thẳng ra khỏi Hỏa Hành Sơn như một chiếc lá rụng.
Cuối cùng, một tiếng bành lớn vọng lại từ đằng xa.
Chưa lần nào thấy sơn chủ giận dữ đến thế, mọi người tức thì cứng họng, không dám nhúc nhích, ai nấy đều câm như hến.
"Đại trưởng lão!"
Hỏa Lân hướng mắt về Hỏa Quy Nhất, trầm giọng nói một cách khó chịu: "Về chuyện một số Hỏa Thánh Tử và đệ tử nội sơn ưu tú của Hỏa Hành Sơn ta chết trong những năm gần đây, ông liệu mà cho ta một lời giải thích hợp lý đi!"
Ai cũng thấy rõ vẻ tức giận trên mặt Hỏa Lân lúc này.
Cuối cùng, ông ta chỉ liếc nhìn Mục Vỹ mà chẳng nói gì, sau đó bỏ đi.
Bầu không khí trên đỉnh núi im phăng phắc.
Mãi đến khi Hỏa Lân đã đi, mọi người mới từ từ nói chuyện với nhau.
Sơn chủ nổi giận!
Ai nấy đều giật thót.
Đây là lần đầu tiên họ thấy Hỏa Lân lên cơn thịnh nộ!
"Các vị, xem kịch xong thì có thể giải tán được rồi!", Mục Vỹ vỗ tay một cái rồi nói lớn.
Bấy giờ những người xung quanh mới sực nhớ ra rằng nơi này là núi của Mục Vỹ, cả đám lúng túng gật đầu rồi rời đi ngay.
Bỗng nhiên Hỏa Vũ Phượng nghiến răng nghiến lợi nhìn Mục Vỹ.
Tên khốn này có thê tử rồi ư? Mà thê tử của hắn còn đẹp quá trời nữa!
Hỏa Quy Nhất liếc Mục Vỹ bằng ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí, khỏi cần nói mọi người đều thấy.
Có điều Mục Vỹ không quan tâm, hắn xoay người tiến thẳng vào đại điện.
Phun hai ngụm máu tươi ra, Mục Vỹ nhào xuống đất, mặt cắt không còn một giọt máu.
"Cậu sao rồi?"
Cửu Nhi căng thẳng nhìn hắn.
Không biết Mục Vỹ đã dùng thủ đoạn hay phương pháp gì để luyện chế Hư Tiên Đan tam phẩm cho cô ấy uống, nhưng cô ấy biết rắng nhất định là hắn đã trả cái giá rất đắt.
Giờ phút này, thấy mặt mày Mục Vỹ nhợt nhạt, lòng Cửu Nhi nhói đau khôn xiết.
Không vì sao cả, tự dưng cô ấy thấy đau vậy thôi.
Cứ như thể cô ấy và Mục Vỹ thật sự quen biết vậy.
"Không sao, chỉ là tiêu hao tinh huyết nhiều quá thôi, qua một thời gian là ổn rồi!"
"Ừm, cảm ơn cậu!"
Cửu Nhi mấp máy môi, cuối cùng vẫn nói ra lời này.
Từ khi sinh ra cô ấy đã là một con hồ ly, rồi tu luyện có thành tựu, biến thành hình người được lúc nào không hay.
Có thể nói Cửu Nhi đã thấy quá nhiều chuyện thị phi, thấy được con người dễ thay lòng nên từ lâu đã không còn sống có cảm xúc nữa.
Vậy mà giờ đây, chẳng hiểu sao khi nhìn Mục Vỹ, trong lòng cô ấy dâng lên ý muốn ỷ lại hắn, tin tưởng hắn.
Kỳ diệu nhưng cũng thật lạ lùng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất