Lúc này có thuộc hạ bước tới báo cáo: "Đã chuẩn bị xong rồi."
Duke gật đầu, nói với Lý Dục Thần: "Xin chờ một lát, cho phép tôi đi lấy văn thư của quỹ. Lilith, cô có thể tới giúp tôi một chút được không?"
"Không! Không thể để ông ta rời đi, ông ta đang giở trò!" Lilith lớn tiếng nói.
Duke cười, nụ cười che giấu vẻ nham hiểm: "Lilith, cô thay đổi nhanh thật đấy, tối qua cô vẫn còn là người của tôi, hôm nay đã... Ha ha, không sao, cô không muốn giúp thì thôi, tôi tự đi. Các vị, chờ chút nhé."
Ông ta quay người rời đi.
Lý Dục Thần không ngăn lại.
Lilith khó hiểu hỏi: "Tại sao không cản ông ta? Nhỡ ông ta chạy mất thì sao?"
Alex nói: "Ông ta sẽ không chạy đâu, tôi thấy được lòng tham trong ông ta, ông ta không nỡ rời bỏ tất cả những gì ở đây."
"Vậy... Vậy phải làm gì? Tôi chắc chắn ông ta không có ý tốt!" Lilith nói.
Lý Dục Thần nói: "Không sao, chỉ là tự tìm đường chết mà thôi."
Alex liếc nhìn Lý Dục Thần, ánh mắt đầy hàm ý.
Lâm Thiên Hào nhẹ nhàng nắm tay Lilith, ra hiệu cho cô ta không cần lo lắng.
Lilith hỏi: "Có phải em quá thiếu bình tĩnh rồi không?"
Lâm Thiên Hào mỉm cười nói: "Em còn là cô bé mà, vẫn có thể tinh nghịch thêm chút nữa."
Lilith bật cười, gương mặt rạng rỡ như hoa nở, khoác chặt lấy tay Lâm Thiên Hào.
"Các vị, để mọi người đợi lâu rồi!" Duke xuất hiện trên hành lang tầng hai được thiết kế thông tầng.
Ở đó có một cái bục rất lớn, bên cạnh ông ta có rất nhiều người, toàn bộ đều vũ trang đầy đủ.
Các thành viên trong đội đến cùng Lý Dục Thần đều bị áp giải lên trên, bị trói chặt, mỗi người đều bị hai lính canh có vũ trang áp giải, một người chĩa súng vào lưng, người kia thì kề dao vào cổ.
Số còn lại thì dựng súng ở lan can tầng hai, tất cả đều nhắm vào những người dưới đại sảnh.
Đại sảnh vô cùng trống trải, chỉ có bốn người nhóm Lý Dục Thần, không hề có vật che chắn nào để ẩn nấp.
"Mr. Lý, tôi thật sự khâm phục sự bình tĩnh của cậu đấy!" Duke nhìn Lý Dục Thần nói, "Cậu biết rõ tôi không dễ dàng đầu hàng đến vậy, hàng nghìn tỷ tài sản, mạng lưới kinh doanh khắp toàn cầu, mấu chốt là còn có biết bao nhiêu cái mới...”
Ông ta suýt nữa đã buột miệng nói ra bí mật lớn nhất: mục đích thật sự của việc kinh doanh sòng bạc của họ.
Bất kể ở góc nào của thế giới, bất cứ thành phố nào, đều có hai ngành nghề cổ xưa nhưng chưa bao giờ suy tàn: sòng bạc và kỹ viện. Chúng luôn thịnh vượng sau khi mặt trời lặn, là nơi ưa thích nhất của ma cà rồng, cũng là nguồn máu tốt nhất.
Ban đầu, Huyết tộc điều hành rất nhiều kỹ viện, Duke chuyên làm nghề buôn người, vận chuyển kỹ nữ đi khắp nơi trên thế giới, và lấy máu từ trên người những người đó.
Nhưng với sự tràn lan của ma túy, chất lượng máu từ những phụ nữ ấy ngày càng kém, vì thế họ bắt đầu chuyển trọng tâm sang sòng bạc.
Những kẻ nghiện cờ bạc nhiều lắm cũng chỉ uống chút rượu, cộng thêm cảm giác phấn khích khi đánh bạc khiến tim đập nhanh hơn, chất lượng máu cao hơn rất nhiều so với đám kỹ nữ chỉ biết giả vờ rên rỉ mà dù làm thế nào cũng không hưng phấn nổi.
Làm sao Duke chịu từ bỏ vương quốc cờ bạc mà ông ta đã dày công xây dựng suốt cả trăm năm?
Ban đầu ông ta muốn nuốt chửng Hào Giang, là để mở rộng nguồn máu sang Đông Á.
Trước đây thể chất của người Đông Á yếu, không có sức hấp dẫn với họ, nhưng giờ đây thể chất người Đông Á đã trở nên mạnh mẽ hơn, chất lượng máu thậm chí vượt cả người phương Tây.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất