“Ái chà, con mụ yêu bà đuổi tới đây rồi!” Vân Hạc hét toáng lên.  

 

Chỉ thấy mặt trăng trên trời bỗng dưng lớn gấp mấy lần, đến cả những miệng núi lửa trên mặt trăng cũng có thể thấy rõ mồn một.  

 

Một đôi cánh ánh sáng xanh hư ảo hiện ra giữa vầng trăng, sau đó thân ảnh thánh Sariel xuất hiện.  

 

“Tôi là thánh Sariel, đôi cánh của Thần hạ xuống nhân gian, thay Thần cai quản chính đạo nhân gian, không phải mụ yêu bà gì cả!” Giọng thánh Sariel lạnh lẽo, vang vọng khắp sông băng tuyết trắng đỉnh núi Mont Blanc.  

 

“Ồ, cô nghe hiểu cả cái này à?” Vân Hạc vểnh ria mép, “Tiếng Hoa Hạ khá phết đấy, biết mấy ngoại ngữ rồi, tốt nghiệp trường nào vậy?”  

 

Lý Dục Thần thầm cười trong lòng, biết rõ Ngũ sư huynh thích nói đùa, không ngờ trong tình huống này mà vẫn không quên nói đùa.  

 

Thánh Sariel lạnh lùng nói: “Ngôn ngữ thế gian tôi đều hiểu được. Hễ nơi nào có ánh trăng, nơi đó là nhà của tôi.”  

 

Vân Hạc quay sang Lý Dục Thần: “Huynh nhớ là ở Côn Luân mình cũng có trăng mà nhỉ, có khi nào con nhỏ này đang muốn nhận họ hàng với chúng ta không?”  

 

Lý Dục Thần nói: “Nếu có thì chắc là muốn nhận họ hàng với huynh thôi, đệ đã bị đuổi khỏi Thiên Đô rồi.”  

 

Vân Hạc sững người, biểu cảm trên mặt cứng lại, nhưng rồi lại cười phá lên: “Đừng ngớ ngẩn nữa, huynh đang nói Côn Luân, Côn Luân rộng lắm. Nói rộng ra thì cả thế giới này cũng là do địa mạch Côn Luân phát triển mà thành.”  

 

Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp: “Dục Thần, thật ra đại sư huynh vẫn chưa xoá tên đệ khỏi tiên tịch của Thiên Đô đâu.”  

 

“Ồ?” Lý Dục Thần hơi bất ngờ.  

 

Vân Hạc không nói thêm gì nữa, dường như có điều gì khó nói thành lời.  

 

Lý Dục Thần cũng không hỏi nữa.  

 

Hai người đều im lặng, chỉ có ánh trăng sáng rọi xuống dãy núi Anpi, tuyết trắng trên đỉnh núi càng thêm lung linh yêu kiều.  

 

“Dục Thần, đệ đi đi, chuyện này vốn chẳng liên quan đến đệ.” Vân Hạc đột ngột nói.  

 

“Nhưng bây giờ thì có liên quan rồi.” Lý Dục Thần đáp.  

 

Vân Hạc hơi xấu hổ: “Lúc nãy huynh lợi dụng đệ, thật ra thì cũng muốn thử dò xét xem đệ có thật sự phản nghịch không thể cứu vãn như lời đồn hay không. Nhưng việc đệ đến tìm huynh đã chứng tỏ đệ không phải. Đệ vẫn là tiểu sư đệ đáng yêu như xưa. Ngũ sư huynh xin lỗi, không nên nghi ngờ, cũng không nên lợi dụng đệ.”  

 

“Ngũ sư huynh, việc này không thể trách huynh, huynh nghi ngờ đệ cũng là điều bình thường. Trong mắt nhiều người, đệ đúng là kẻ phản nghịch.”  

 

“Không, đệ không phải! Huynh nhìn ra được, đệ vẫn còn tình cảm với Thiên Đô. Hơn nữa huynh cũng cảm nhận được từ trên người đệ, những gì đệ lĩnh ngộ được mấy năm nay, tuyệt đối không phải là nhập ma như lời đồn. Có lẽ đệ thực sự đã chạm tới bản nguyên chân lý của Đạo rồi!”  

 

Vân Hạc đã không còn dáng vẻ bông đùa như trước, mà trở nên nghiêm túc hẳn.  

 

“Huynh nhớ sư phụ từng nói, trong tất cả các đệ tử, người có thiên phú cao nhất là nhị sư huynh, nhưng người có dị bẩm đặc biệt nhất lại là đệ. Nếu đệ có thể vượt qua tâm ma của chính mình, thành tựu của đệ có khi còn vượt cả nhị sư huynh. Vì đệ không ở trong trời, nên không bị thiên phú giới hạn.”  

 

“Sư phụ đối xử với đệ cũng khác với các đệ tử khác. Những đệ tử khác trong mắt ông ấy chỉ là đệ tử, không thiên vị, dù nhị sư huynh có thiên phú cao đến vậy, sư phụ cũng chỉ thầm coi trọng trong lòng, ngoài mặt chưa từng quan tâm đặc biệt. Duy chỉ có đệ, sư phụ luôn coi đệ như con ruột.”  

 

Nghe những lời đó, trong lòng Lý Dục Thần không khỏi ngổn ngang trăm mối, hơi khó chịu.  

 

Nhưng có những con đường, một khi đã bước đi, thì không thể quay đầu.  

 

“Các người nói xong chưa, tu sĩ phương Đông ai cũng dài dòng thế à?” Thánh Sariel nói.  

eyJpdiI6IlFacGR5VHE5TktKQVZLRlk2OUxzQVE9PSIsInZhbHVlIjoiTWlaVGlFNGdCU2FNeEl0NzRqWVVldnVVTmV0bERSS0h0dGJ1UWtXY3dxZWMyT3Q2VlBvYkhTSTJ5YW1EMjNqRyIsIm1hYyI6IjM1MjJiYTljNjNlYTI4Y2NlYjI4YzgwMmZlM2M2ZjkxYzdjNDNhNzNhZmZiODVhNjgxNzgyZmQzNGMxOTJjYmYifQ==
eyJpdiI6IlJTR2pRTnVZdGtHcVkycVwvSzVhK1ZRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkhiSUpyQ2FJODRIbzZkUXRGRHBraGRiQVJqaTJnQzJMazZGMmxcL0NDNDUzTzJlQUY4N1wvV00yN1cyTHEzSnFsbjk4MTZYaFF3aGR3ZkZMRXZEdGhmWDRwQ1NaQ0RlVVdMazFUdmJtdG1CT2FsbUhEMzlPbU1QYURZc3JoWTRuMHh3RkRxQkRNN2ZCbnA5WFwvdWxydTZIZVZUbWdSZDlXNUxkQjVKQmN5OVJmcnVQaG9GVTNWa1wvOHB0ME9ZdjFkTktPbjdaSE9qc1l1RGlSZGNXalFjekRuWUN2NGVHbzZpbklINStsTjZTRkZMYWgwQlhpSlFvS2NBbklaRDFJamNvOGFwV21nUXFMR2FJTHBkZ05rVzc5VFwvUVdna3BOa2FuU05KZGJDZGZiVGFzTkFjZVlwUTc3R21KQ0wyRWRTY1hLWjdEMDZIaVorakI0c3d4YTMzZVZtWWxTY3ZDK01JYVFpdEVPVDc3MExVWUxDOGFSNEdmMHc4V0dwWXNRall3XC9xVkFqVXZUM1NaaTFFcWl1eVlRSEIzc2FXYVZaWThuWWFhT1UxMGJsaUlXYVNFSG5OdUVOdHVnNVladjlRNnRLeks4Z0loWk1sKzNybnZxc0pFbm9aZUgreHA1TUVPUEEyRFdVdzFqQmhzPSIsIm1hYyI6IjgwNjcwMThlNjM4N2I3OWU0ZTNlZjQyMmViOTRiZWE5MjQwNmEyODMwMDFhOTM1NDZkYzM2NzgzNGE2MjRlNmEifQ==

Mặt Sariel không biểu cảm: “Tên phóng hỏa, anh là tội phạm của giáo đình. Tôi đã đồng ý với Hawkworth rằng sẽ giao anh cho ông ta mang về giáo đình xử lý, thì sẽ không can thiệp nữa. Nếu anh bỏ trốn, đó là lỗi của Hawkworth, ông ta sẽ tự tiếp nhận trừng phạt.” 

Ads
';
Advertisement
x