“Hử?” Vân Hạc ngẩn ra, “Vậy cô tới đây làm gì?”  

 

“Tôi tới, là vì hắn.” Sariel nhìn sang Lý Dục Thần.  

 

Lý Dục Thần đã đoán được đại khái mục đích của Sariel, những khúc mắc trước kia trong lòng anh chợt trở nên rõ ràng hơn.  

 

“Cô muốn lấy lại Hắc Hỏa từ trên người tôi à?”  

 

“Đúng vậy, nếu cậu có thể chủ động giao ra, tôi có thể thay mặt Thần xóa bỏ tội lỗi của cậu, đồng thời chấp thuận đề nghị của thánh Asbeel, hợp tác với cậu.” Sariel nói.  

 

Lý Dục Thần khẽ cười, đột nhiên hỏi: “Agatha ở đâu?”  

 

“Agatha?” Sariel hơi sững lại, dường như không ngờ Lý Dục Thần lại bất ngờ hỏi đến cái tên đó, “Cậu tìm cô ta làm gì?”  

 

“Tôi đang giúp Joyce tìm vợ của anh ta.”  

 

“Người trộm lửa đó à?” Sariel như bừng tỉnh, “Hắn đã giao Hỏa Chủng cho cậu, cậu đúng là nên báo đáp hắn. Đáng tiếc, Agatha đã không còn là vợ hắn từ lâu rồi.”  

 

“Nhưng ít ra cô cũng có thể nói cho tôi biết cô ta đang ở đâu, tôi để Joyce đến gặp cô ta một lần. Nếu thực sự đã không còn duyên nợ, thì cũng để anh ta buông tay, xem như một cách giải thoát.”  

 

Sariel im lặng một lúc: “Được thôi, cô ta đang ở Romat, cậu có thể để Joyce đi tìm cô ta. Được rồi, giao Hắc Hỏa ra đi.”  

 

Lý Dục Thần nhún vai: “Tôi có nói như vậy thì tôi sẽ giao Hắc Hỏa ra à?”  

 

Sariel ngẩn ra, sắc mặt hiện vẻ giận dữ, ánh trăng cũng tối sầm lại.  

 

“Người phương Đông gian xảo và thất tín, cậu định nuốt lời à?”  

 

“Hahahaha!” Lý Dục Thần cười to, “Các người đấy, lúc nào cũng ra vẻ cao cao tại thượng, còn bày ra vẻ thiên sứ đáng yêu nữa cơ. Rõ ràng là ỷ mạnh hiếp yếu, đưa ra những điều kiện hoàn toàn bất công, rồi quay sang trách người khác thất tín, tiếp đó thì mở rộng ra để bôi nhọ cả một dân tộc hay quốc gia, biến người dân nơi đó thành hình ảnh xấu xa, từ đó tự mình có được cảm giác thượng đẳng và thỏa mãn.”  

 

“Tôi chỉ hỏi cô Agatha đang ở đâu, chỉ muốn giúp một người chồng đi tìm vợ mình, chuyện này chẳng phải là nhân gian thường tình, là điều vốn nên làm ư? Cô tự xưng ‘phàm nơi nào có ánh trăng, nơi đó là nhà của cô’, vậy thì những người con sống dưới ánh trăng kia chẳng phải cũng là người nhà của cô sao, sao cô lại nỡ nhẫn tâm để họ chia lìa?”  

 

“Các người cho rằng Joyce là kẻ trộm lửa, còn tôi lại nói anh ta là người dũng cảm. Cô cho rằng người phương Đông gian xảo và thất tín, còn tôi thì nói chúng tôi có trí tuệ và đại nghĩa. Cô cho rằng dang đôi cánh thiên sứ dưới ánh trăng là biểu tượng của vẻ đẹp nhân gian, còn tôi lại nói cô vừa xấu xí vừa giả tạo. Cô tưởng rằng mình có thể thay thần phán xét nhân gian, nhưng tôi nói cho cô biết, đừng nói là cô, kể cả là thần của cô, cũng không có tư cách phán xét thế giới này.”  

 

“Vạn vật trong cõi đời, mỗi một con người, mỗi một sinh mệnh, đều là tồn tại độc lập, tự do, có tôn nghiêm, không phải là tạo vật của thần. Họ cũng thiêng liêng như ánh trăng trên đầu cô vậy, không ai có thể phán xét họ, kể cả thần cũng không!”  

 

Những lời này của Lý Dục Thần khiến Sariel sững người, nhất thời không kịp phản ứng.  

 

Còn Ngũ sư huynh Vân Hạc bên cạnh thì như hiểu ra điều gì đó, nhíu mày trầm ngâm, trên mặt lúc thì kinh ngạc, lúc thì vui mừng, rồi lại lo lắng, không rõ đang nghĩ gì.  

 

Ánh trăng tĩnh lặng, tuyết trên đỉnh núi tỏa ra ánh sáng trắng dịu dàng.  

 

Một lúc sau, Sariel mới giận dữ quát: “Mồm mép trơn tru, quả nhiên là đặc điểm của người phương Đông các người, chẳng trách giáo đình muốn dùng thủ đoạn cực đoan để tiêu diệt dị giáo phương Đông.”  

 

Đôi cánh thiên sứ khẽ vỗ, thân thể cô ta dần dần biến mất trong ánh trăng.  

 

Còn mặt trăng vốn đã rất lớn, lại đột nhiên sáng rực lên, tỏa ra luồng sáng chói mắt như ban ngày.  

eyJpdiI6ImYwK1NEUCt4amE0Yk1OTXBJTlJUTXc9PSIsInZhbHVlIjoiOGZzWmtMdnF1K0RqN0pZcnhTVlhlbjVERldOTUJNcFNKTTRNNzI3TkIydndiNHhVTlJJd2R1blFyblBQakNWZSIsIm1hYyI6IjI1N2M3ODFkMmQyM2YwNTI1MmMwNjljMDQwNWNiNmUwZTcxZjEwMTcwOWI2ZTNiOThkNzI4NmYxYmMyNDYyYTYifQ==
eyJpdiI6ImFDMkZnTEwrY2tlYW56SEx2TTBtenc9PSIsInZhbHVlIjoibXFwTVY2RUc1c0VcLzdSaXBcL0l5bldZWWxCeURBb25WMXdhUlwvYkpiVytRZG96TWtSdVZKOVh5TCtIcDZUb2JHTVFNdlN2bFRvNDAyaUE0OEMyWWFzbGl6TnR5WjJaYmhVZjBKZjA3U1wvMDQ3SFZhWm9meThQWjlhZUk2U0dYRVFLcloyYXVRcm4wWTJIVFI3ZWtVS1BydCtKNmYwYXdoOGRacVdtcGw1SEZRS0hMMGdyMjFuRFg2Y05LdVo4bDdnbDVzcklnYzZKXC9yTXpESmdvckw2UGxTNWNPaFJCXC9rRDNVS212ckJtTE9qdzZ6WXpEMHlMTGZWa1lLckVzNzhLOCIsIm1hYyI6IjlmMzA1YzNlYmRlMzM1NmQ3MTliZmM3ZjcyOGIxYzdiYWU4YTA2YTZiZDg1NjQ3MzkyMTg0NGI3OGM5Mjk4NmYifQ==

Một khuôn mặt tử thần xuất hiện trên mặt trăng khổng lồ giữa không trung, há miệng thật lớn, như muốn nuốt chửng cả mặt đất.

Ads
';
Advertisement
x