Cơ Tử Hà khóc nức nở, nghe thấy nhị sư huynh nói vậy thì mới cảm thấy đúng.  

 

Nàng từng ở bên tiểu sư đệ một thời gian, cũng cùng đi qua Dị Vực giới, Hồng Y cũng đi theo Dương Bách Xuyên, nàng biết rõ thân thể Á Thánh của Hồng Y sẽ không dễ dàng bị lão yêu phụ kia đánh nát.  

 

Cộng thêm tọa kỵ Cá Chạch của sư đệ nữa, đó chính là vua trong vua của các thần thú, đường đường là Côn Bằng thì sao chết thành tro như vậy được?  

 

Cơ Tử Hà biết trên người tiểu sư đệ có pháp bảo không gian, chắc chắn là tiểu sư đệ đã trốn vào trong không gian pháp bảo đó.  

 

Nghĩ đến đây, Cơ Tử Hà không khóc nữa, cười nói với Tinh Thần Tử: “Nhị sư huynh nói đúng, chắc chắn là vậy rồi, tiểu sư đệ vẫn còn sống, chúng ta đi tìm xem.”  

 

“Được.”  

 

Tinh Thần Tử gật đầu.  

 

…  

 

Dương Bách Xuyên đã thấy hết mọi chuyện xảy ra bên ngoài.  

 

Sau khi mang Cá Chạch và Hồng Y vào trong bình Càn Khôn, hắn đã thả thần thức ra thăm dò tình hình bên ngoài.  

 

Hắn cũng sợ chứ!  

 

Bởi vì sau khi hắn tiến vào bình Càn Khôn thì bình Càn Khôn sẽ hoàn toàn bại lộ ra ngoài, mà bọn họ đều ở trong bình Càn Khôn. Nếu lão yêu phụ kia nhìn thấy bình Càn Khôn, khẳng định sẽ bóp nát nó, đồng nghĩa với việc mạng sống của bọn họ nằm trên tay bà ta.  

 

Vậy nên hắn mới thả thần thức ra thăm dò bên ngoài.  

 

Tiếp đó hắn phát hiện dưới một chưởng của lão yêu phụ, toàn bộ Liên Hoa cung điện đều bị san thành bình địa, bình Càn Khôn của hắn chôn sâu dưới bùn đất.  

 

Đồng thời hắn cũng nghe thấy tiếng gào thét đầy giận dữ phía chân trời, nhìn thấy cánh cửa Không Gian xuất hiện.  

 

Hắn vô cùng kích động, không ngờ đại sư huynh, nhị sư huynh và tiểu sư tỷ đều đến, hét lên trong bình Càn Khôn: “Có sư huynh sư tỷ tốt quá.”  

 

Ngay sau đó hắn nhìn thấy đại sư huynh lao đến chém giết Liên Hoa Yêu Mẫu, ánh mắt đỏ bừng, nói muốn báo thù cho mình.  

 

Nhị sư huynh Tinh Thần Tử và tiểu sư tỷ cũng đáp xuống, hai người một người thì sắc mặt nặng nề, một người thì nước mắt rưng rưng, cảnh tượng này khiến Dương Bách Xuyên vô cùng cảm động.  

 

Đang định đi ra ngoài thì thấy năm đại trưởng lão của Dao nTrì lao về phía nhị sư huynh và tiểu sư tỷ. Dương Bách Xuyên có chút lo lắng, dù sao năm đại trưởng lão Dao Trì đều là cấp đại Tiên Tôn.  

 

Nhưng không ngờ ngay sau đó nhị sư huynh bùng nổ, cổ kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí tung hoành chém chết năm đại trưởng lão Dao Trì trong tích tắc.  

 

Cảnh này khiến Dương Bách Xuyên sốc không nói lên lời.  

 

Tiếp theo hắn phát hiện tu vi của nhị sư huynh đã lên đến Tiên Tôn đại viên mãn, cùng cảnh giới với năm đại trưởng lão Dao Trì. Sau khi tách ra, tiểu sư tỷ cũng đột phá Tiên Tôn hậu kỳ, thiếu chút nữa là đại viên mãn.  

 

Chênh lệch này làm Dương Bách Xuyên bị đả kích.  

 

Hắn mới chỉ là Tiên Đế trung kỳ đỉnh phong mà thôi.  

 

Hai sư huynh một sư tỷ, người trước lợi hại hơn người sau, hắn còn tung hoành kiểu gì nữa đây?  

 

Nhưng nói đến cùng thì đây là sư huynh sư tỷ của hắn, ngoài hơi mất mát ra thì chủ yếu là vui sướng khi được các sư huynh tỷ chống lưng.  

 

Tạm thời không nói đến tu vi, chỉ nói đến một kiếm vừa rồi của nhị sư huynh thôi. Hắn còn chưa nhìn rõ chiêu này như thế nào thì năm đại trưởng lão Dao Trì đã bị diệt sạch, trên bầu trời chỉ có thể nhìn thấy một vài giọt máu.  

 

Dương Bách Xuyên trợn mắt há mồm.  

 

Ngay sau đó hắn nghe thấy tiếng khóc của tiểu sư tỷ và cuộc trò chuyện của nhị sư huynh.  

 

Lúc này Dương Bách Xuyên mới bừng tỉnh, tiểu sư tỷ khóc vì tưởng hắn bị lão yêu phụ đánh thành tro bụi.  

 

Hắn lập tức chạy ra ngoài, không nên để cho tiểu sư tỷ khóc tiếp, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.  

 

“Nhị sư huynh, tiểu sư tỷ, ta còn chưa chết đâu, vẫn sống vẫn sống.”  

 

Dương Bách Xuyên đi ra đứng sau bọn họ.  

 

Tinh Thần Tử và Cơ Tử Hà quay đầu lại.  

 

Thấy Dương Bách Xuyên vẫn còn sống, hai người đứng đơ một lúc lâu.  

eyJpdiI6Imx1RDlBclIyd0thZStTV2FIc3grRlE9PSIsInZhbHVlIjoiNzJwaHdET01WcnhvRGtnTlJsbFdFOEJvTG9ZSGRpMWJWdG5xbE4rTFhqeW9QbWpsN3pmU01GT2ZrUkJUTkgzQiIsIm1hYyI6IjJhM2FhYzIxZTY1ZWYwNjczYTBkYjVlYWY5NjdkYjliZGY4NmY0MmU5ZWMxZDgwNmI4YzhkMTRkOGE1YWY4ZTcifQ==
eyJpdiI6IlN3MzRNb2k1RUIwOFk0b2IwTlVSdVE9PSIsInZhbHVlIjoiQ0dOTjRzZ3JFaGFrOGJFNHE1TjdjMWVQbmEwdHhla0lTS3FINk9Gdk54Y0IwZU1NZG5PUWlBc0F5bTZFbFNGZFEzNGJ4ZCszYWxoSVdXNWVlXC8rblRIczhMOG1odlhaNzFFZUo2V1FVdFNFMTV3UDRQYTEwalwvVUFpS1Y1M2RDZElzRTVvY3E5Z21HMEM1c2p5ZUhvYTcrMk1aXC8zUXQxQkhCSjdCQ1E4NmhPSjR1ZHJWeGVGRmpvWnRSakJua2RuWjF2clZJM2ttYm1uZnR6MDhzRW1ERVF3M01Wa0V3b2xubHM0WDJOMHJOZ2JSMTBTNkhSQTdLRndjKzhkV3h5NTlYeTBkd09IYUVLbFVTbzE1cFJYZWp1R3d2b2xRN3dJaVFTNDF5ZDMyVWVPN1VWODR5ekxLQkN3N1Q5WW9mK0IzTCt5dkJ0UXJTZnQrQkR3WE5sVXRTbUNEc01yMjJ0a2RNSUFKN1g2N2hJdFVjd1FoZHJLTmg1NVFsVWJwOHlVIiwibWFjIjoiZjZlYWI2YjE5MDE2YmIyODdiZTQyMzg5MmE1YmFmZmRlMmIyZjRjNjE0Njk0MGRhNzE1YjhkZDJmYTRiNTEwMCJ9

“Nhị sư huynh, tiểu sư tỷ, xin lỗi đã để các ngươi lo lắng.” 

Ads
';
Advertisement