Dương Bách Xuyên và Vân Trường Sinh nhìn nhau, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Thật ra hai người đều cho rằng với tính cách ham chơi của Cơ Tử Hà, bao gồm chuyện tìm Dương Bách Xuyên muốn làm nhiệm vụ đều để phục vụ cho việc chơi, chờ nàng chơi đủ rồi, cũng chán rồi thì sẽ thôi.
Hai người cũng không để ý, Dương Bách Xuyên thì tạm thời ứng phó tiểu sư tỷ, Vân Trường Sinh thì cười cho qua.
Nhưng Dương Bách Xuyên trả lời rất nghiêm túc: “Sư tỷ, ta chuẩn bị thành lập một viện riêng biệt ngoài chín cung điện lớn của Vân Môn, tên là viện Tiên Thú…”
“Dừng dừng dừng…” Dương Bách Xuyên còn chưa nói xong đã bị Cơ Tử Hà ngắt lời: “Tiểu sư đệ, đệ cũng khinh thường ta có phải hay không?”
Dương Bách Xuyên đau đầu nói: “Sư tỷ, đừng oan uổng ta, sao ta lại khinh thường tỷ chứ. Tỷ là sư tỷ của ta, là cường giả Tiên Tôn, cũng là thiên tài của Cơ gia, ta khinh thường ai cũng không thể khinh thường tỷ được.”
“Hừ, đệ đang làm cho có mà thôi. Đừng tưởng ta không biết chín cung điện lớn mới là trung tâm của Vân Môn, đệ sáng lập ra một viện riêng lẻ để làm gì, còn là viện Tiên Thú? Sao đệ không nói thẳng là viện sủng vật đi? Muốn có lệ ta thì cũng phải tìm lý do chính đáng, sao? Vì ta là nữ nên cho rằng ta không làm được gì? Hay đệ sợ ta gây chuyện?” Cơ Tử Hà kích động, liên tiếp đặt câu hỏi chất vấn.
“Tiểu sư muội, đừng kích động, đừng kích động, nghe tiểu sư đệ nói xong rồi tức giận cũng chưa muộn.” Vân Trường Sinh vội vàng hòa giải.
“Huynh cũng không phải tốt lành gì, câm miệng.” Cơ Tử Hà đanh đá mắng.
Vân Trường Sinh vội câm miệng, cho Dương Bách Xuyên một cái nhìn tỏ vẻ đệ tự cầu phúc. Hắn biết tính cách của sư muội, khi tức giận thì cả sư phụ cũng mắng.
“Đệ nói đi, nếu không hài lòng thì đừng trách ta.” Cơ Từ Hà hằm hằm nói.
Dương Bách Xuyên nuốt nước bọt, nghĩ thầm: “Qúa đanh đá, quá đanh đá, sau này gả ra ngoài kiểu gì đây.”
Đương nhiên người nào đó cũng chỉ dám nghĩ trong lòng chứ không dám nói ra.
Vội vàng cười nói: “Sư tỷ, tỷ hiểu lầm ta rồi, để ta phân tích cho tỷ nghe nhé. Đầu tiên, tỷ là sư tỷ của ta, tuy Vân Môn có chín cung điện lớn nhưng đều không thích hợp cho nữ nhân làm. Ở trong lòng ta, tỷ có tài hoa khác, ta cũng không thể lãng phí tài hoa của tỷ được, nếu tùy tiện xếp cho tỷ làm gì đó tức là không tôn trọng tỷ…”
Nịnh bợ trước rồi tính.
Quả nhiên, Dương Bách Xuyên lén nhìn thấy sắc mặt của tiểu sư tỷ tốt hơn rất nhiều.
Tiếp tục nói: “Thứ hai, ta cảm thấy sáng lập một viện riêng cho tỷ mới phù hợp với người đẹp có thực lực cao siêu, tài hoa hơn người, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở như tỷ… Tiểu sư tỷ, vì những lý do đó, ta mới xây dựng một viện riêng biệt cho tỷ, mới phù hợp với thân phận sư tỷ duy nhất của Dương Bách Xuyên này đúng không nào?”
“Ha ha…”
Nghe Dương Bách Xuyên không biết xấu hổ khen ngợi, Cơ Tử Hà bật cười thành tiếng.
Đại sư huynh Vân Trường Sinh thì nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ mặt quái dị, hắn không ngờ tiểu sư đệ lại không biết xấu hổ như vậy, thảo nào có nhiều em dâu như thế…
Thầm nghĩ sau này phải xin tiểu sư đệ chỉ dạy vài chiêu mới được.
“Bớt nịnh đi, nói trọng điểm.” Cơ Tử Hà cười mắng.
“Được được, ta nói tiếp…” Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng trấn an được tiểu tổ tông này rồi. Hắn trải qua sinh tử cũng không mệt lòng như vậy, quả nhiên nữ nhân đều không dễ chọc, đặc biệt nữ nhân như tiểu sư tỷ thì càng không dễ chọc. Nếu không trấn an được nàng, sau này hắn cũng đừng hòng yên bình.
Với tính cách vô pháp vô thiên của tiểu sư tỷ, nếu ngày nào đó trong lòng dồn nén khó chịu, có khi sẽ đánh hắn một trận tơi bời. Hắn là môn chủ một tông, bị đánh trước mặt đệ tử Vân Môn thì còn mặt mũi nào nữa?
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất