“Tiểu sư muội, muội nghe tiểu sư đệ nói hết đã, được không?” Vân Trường Sinh nói, hắn tin tưởng không phải tiểu sư đệ không tin được bản thân.
Nếu tiểu sư đệ là môn chủ thì đệ ấy nói gì cũng có đạo lý riêng của đệ ấy, cũng tôn trọng lựa chọn của hắn.
Dương Bách Xuyên cũng bị tiểu sư tỷ làm cho dở khóc dở cười: “Sư tỷ à, tỷ nghĩ gì vậy. Sư phụ cũng chỉ có bốn người chúng ta làm đệ tử, ta không tin tưởng các sư huynh sư tỷ thì tin tưởng ai?
Bây giờ đại sư huynh chính là cây trụ của Vân Môn, Vân Môn có chuyện quan trọng hơn cần đại sư huynh làm, ta không yên tâm giao việc này cho người khác.”
Cơ Tử Hà nghe vậy, cũng nghĩ lại tiểu sư đệ không phải loại người này, mặt đỏ bừng: “Ta… Ta ta…”
“Ta biết ý của tỷ, được rồi, tỷ nghe ta nói xong đã.” Dương Bách Xuyên cảm thấy tiểu sư tỷ rất đáng yêu.
Vân Trường Sinh cười nói: “Được rồi sư đệ, đệ nói tiếp đi, đừng để ý đến Tử Hà. Đệ cần ta làm gì thì cứ nói, đại sư huynh sẽ không từ chối.”
Dương Bách Xuyên gật đầu, nghiêm mặt nói: “Đại sư huynh, ta muốn huynh chấp chưởng đại điện truyền thừa của Vân Môn.”
Nghe xong, Vân Trường Sinh chấn động. Hắn biết rõ truyền thừa chính là mạch máu của một tông môn, mọi việc truyền thừa thần thông bí pháp đều được để ở trong cung điện truyền thừa.
Đại điện truyền thừa gánh vác chuyện tu luyện của đệ tử Vân Môn, đây là đại điện cực kỳ quan trọng, tiểu sư đệ để hắn chấp chưởng cung điện truyền thừa, đủ để chứng tỏ sự tín nhiệm to lớn của đệ ấy dành cho hắn.
Vân Trường Sinh biết đây cũng là một phần gánh nặng: “Được, ta sẽ tận tâm tận lực.”
“Tiểu sư đệ, vậy ta và nhị sư huynh làm gì?” Cơ Tử Hà đặt câu hỏi.
Dương Bách Xuyên cười nói: “Ta còn chưa nghĩ ra tỷ sẽ làm gì, nhưng nhị sư huynh sẽ là người chấp chưởng đại điện hình phạt của Vân Môn. Nhị sư huynh tu kiếm đạo, sát phạt chính nghĩa, nhị sư huynh rất thích hợp chưởng quản hình pháp của Vân Môn, đại sư huynh, huynh cảm thấy thế nào?”
Vân Trường Sinh gật đầu: “Nhị sư huynh của đệ rất thích hợp.”
“Mọi người đều có việc làm, vậy ta làm cái gì đây?” Cơ Tử Hà sốt sắng hỏi, cảm giác bị bài trừ ra bên ngoài, nàng lập tức trừng mắt nhìn Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên thật sự không biết nên sắp xếp thế nào cho tiểu sư tỷ, tính cách nóng nảy và tác phong làm việc vô pháp vô thiên của nàng thật sự không thích hợp chưởng quản một điện.
Nhưng dù sao cũng là sư tỷ của mình, từ thân phận địa vị đến tu vi thực lực, thậm chí thân phận người nhà họ Cơ của nàng đều cực kỳ cao. Nếu tùy tiện xếp nàng làm một việc bất kỳ thì vừa không thích hợp vừa không tôn trọng nàng.
Dương Bách Xuyên có hơi khó xử, thấy tiểu sư tỷ đang tức giận ép hỏi, hắn đột nhiên nghĩ ra: “Tiểu sư tỷ, ta muốn giao cho tỷ một trọng trách cực kỳ quan trọng, không biết tỷ có thể làm được không?”
Dương Bách Xuyên cố ý nói rất nghiêm túc, tỏ vẻ coi trọng tiểu sư tỷ, thực ra chỉ để an ủi nàng mà thôi.
Nhưng…
Cơ Tử Hà lại nghiêm túc.
Nàng xuất thân từ Cơ gia, là hòn ngọc quý trên tay người nhà, sau khi bái Vân Thiên Tà làm sư phụ, sư phụ cũng chiều nàng. Sau đó sư phụ gặp nạn mất tích, mấy sư mẫu thành lập Tiên Minh Luyện Tạo, bên trên nàng có hai vị sư huynh nên các sư huynh và các sư nương đều coi nàng như em út, không cho phép nàng đi làm mấy chuyện đấu tranh anh dũng gì đó.
Nhưng Cơ Tử Hà lại là người tranh cường háo thắng, muốn chứng tỏ bản thân nhưng chưa có cơ hội.
Giờ thì khác rồi.
Sư phụ sư nương đều đến Đăng Thiên Lộ, tiểu sư đệ vâng theo lệnh sư phụ thành lập Vân Môn đạo thống, đây là chuyện lớn.
Vân Môn sắp thành lập, sư đệ thì không nói, hắn gánh vác sứ mệnh truyền thừa Vân Môn, là môn chủ một tông môn. Hai sư huynh đều đảm nhận chức vị quan trọng trong Vân Môn, vậy nên nàng cũng không cam lòng tụt về sau.
Tiểu sư đệ nói muốn giao cho nàng một trọng trách khiến Cơ Tử Hà vô cùng kích động, đây là lúc chứng minh bản thân. Nàng muốn để gia tộc và các sư huynh biết Cơ Tử Hà này cũng có thể góp một phần công sức cho Vân Môn.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất