Sau nhiều năm, ba mươi vạn trứng đã nở, tạo thành một đội chim răng cưa hùng hậu.
Đây chính là “vốn liếng” hắn hứa với tiểu sư tỷ, cũng là lứa tiên thú đầu tiên cho Viện Tiên Thú, đương nhiên nói chính xác thì chúng chỉ là hung thú, chưa phải tiên thú.
Ngoài Răng Cưa vương có trí tuệ, những con khác đều vô tri, chỉ nghe lệnh từ vua của chúng.
Nhưng sau nhiều năm trong không gian Càn Khôn, gen của chúng đã được thay đổi, không gian Càn Khôn vốn là một nơi có linh khí và pháp tắc khác biệt ngoại giới, khí tức của nơi đây vô cùng thần bí, năm đó bình Càn Khôn có thể khiến cá chép hóa rồng, huống chi là hoang thú chim răng cưa.
Dương Bách Xuyên đã nghiên cứu thế hệ chim răng cưa mới. Mặc dù chúng vẫn mang đặc điểm của loài thú dữ, nhưng đã dần có linh trí đơn giản.
Đặc biệt, sau khi hắn pha nước Sinh Mệnh vào hồ Long Ngư, lũ chim uống nước hồ càng tiến hóa rõ rệt.
Chúng rất phù hợp để huấn luyện thành linh thú cưỡi. Chỉ cần giao Răng Cưa vương cho tiểu sư tỷ, để nó giúp huấn luyện đàn chim răng cưa, Vân Môn sẽ có được những chiến kỵ xuất sắc.
Hơn nữa, tốc độ và lực chiến của chim răng cưa không tệ, sau khi thế hệ chim răng cưa mới được sinh ra trong bình Càn Khôn, nó có tiềm năng sinh trưởng rất lớn.
Chẳng cần nói đâu xa, hiện tại Răng Cưa vương đã có thực lực cấp Tiên đế, những con thường cũng đạt Tiên Quân hoặc Tiên Vương, chúng lại là loài chim bay, hoàn hảo để làm chiến kỵ.
Dương Bách Xuyên đã sắp xếp mọi thứ, đủ để tiểu sư tỷ chơi đùa.
Cả hắn và Vân Trường Sinh đều không kỳ vọng nhiều ở Cơ Tử Hà. Nhưng ai ngờ, vài năm sau, nàng thực sự trở thành Viện chủ Viện Tiên Thú lừng danh của Vân Môn, lập nhiều công trạng hiển hách. Lần này, Cơ Tử Hà thật sự muốn cống hiến.
Có thêm thiên phú Lôi Đình của nhà họ Cơ khiến hung thú khiếp sợ, hung thú trời sinh đã có con sợ sấm sét, chúng dễ dàng bị Cơ Tử Hà thuần phục, dưới sự quản lý của nàng Viện Tiên Thú đã đạt được rất nhiều công trạng to lớn.
Đương nhiên tất cả đều là chuyện của sau này.
Dù sao, Dương Bách Xuyên cũng tìm đã được nơi an cư cho tộc răng cưa, không cần nhốt mãi trong bình Càn Khôn nữa.
Sau khi bàn thêm chi tiết với đại sư huynh, hắn để Vân Trường Sinh lo việc sắp xếp các Tiên Đế, Tiên Tôn của Tiên Môn, còn mình đi gặp cây liễu già.
Chỉ còn một năm nữa là đến đại điển Vân Môn, cũng đã đến lúc đi gặp lão liễu rồi. Trở về với gia đình ba năm, sáu năm giảng đạo, hắn vẫn chưa có cơ hội gặp bà.
Đại điển Vân Môn sắp tới, Vân Môn cần cao thủ tọa trấn, trong lòng hắn, cây liễu già chắc chắn là cao thủ, nhưng không biết đã đạt tới cảnh giới nào.
Không nắm rõ, hắn không yên tâm.
Hiện tại, Vân Môn chỉ có Vân Trường Sinh – Tiên tôn thông ngộ có tu vi mạnh nhất, với Dương Bách Xuyên thì như vậy là chưa đủ, hắn cần phải thăm dò ý lão Liễu.
Rời tổng điện Vân Môn, hắn thong thả dạo bước, không vội phi hành. Toàn bộ kiến trúc Vân Môn đều mới xây, hùng vĩ tráng lệ, nhiều nơi hắn chưa kịp xem kỹ. Đi bộ ngắm cảnh cũng là một cách thư giãn.
Vừa đi vừa lẩm bẩm, hắn dừng chân trước điện Ám Dạ. Hắn muốn đi xem tình hình của Tuyết Miêu và Độc Cô Ảnh.
Tới nơi, bên trong không hề phát ra bất cứ âm thanh gì, cũng chẳng thấy bóng người. Cánh cửa vốn đã khép chặt bỗng tự động mở.
Dương Bách Xuyên sững người, nhìn bằng mắt thường thì không thấy ai nhưng hắn có thể cảm nhận được luồng khí tức mỏng manh đang dao động, nếu tu vi của hắn không cao thì quả thật là khó phát hiện, Dương Bách Xuyên chuẩn bị dùng Càn Khôn Nhãn, khoảng không trước mắt dao động, tiếng gọi vui mừng vang lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất