Mông Điềm và đại quân hơn một nghìn quỷ tu còn lại dưới trướng hắn chính là những người mà Tuyết Miêu muốn mang đi. Trong trận chiến Dao Trì khi xưa, trước sự cường đại của Liên Hoa Tiên Mẫu, hắn đã thu Tuyết Miêu và mọi người vào không gian bình Càn Khôn, mà cũng chính lúc ở trong không gian bình Càn Khôn, Tuyết Miêu đã để mắt đến Mông Điềm và hơn nghìn quỷ tu.  

 

Theo lời Tuyết Miêu nói thì quỷ tu là những sát thủ trời sinh, với phương pháp tu luyện độc đáo kết hợp với sự huấn luyện của nàng ta, chắc chắn bọn họ sẽ trở thành những vương giả trong bóng tối.  

 

Dương Bách Xuyên cũng đã hỏi ý kiến của vị tứ đệ tử này, mà Mông Điềm cũng hoàn toàn đồng ý đi theo con đường sát thủ, ông ta vốn là đại tướng sa trường thời cổ, chém giết và chinh chiến là sở trường của ông ta.  

 

Mặc dù giờ bước vào con đường sát thủ ở Tiên Giới, nhưng với ông ta vẫn đầy nhiệt huyết, vì vậy ông ta rất vui vẻ chấp nhận lời mời của Tuyết Miêu. Dương Bách Xuyên cũng không bạc đãi Mông Điềm, bèn để Mông Điềm và Độc Cô Ảnh cùng làm trợ thủ đắc lực của Tuyết Miêu, đảm nhiệm chức Phó Điện chủ của điện Ám Dạ.  

 

Thật ra, việc Mông Điềm đi theo Tuyết Miêu cũng không phải là chuyện xấu, đại đạo ẩn nấp cũng là đại đạo, một khi đã chọn thì hắn cũng tôn trọng lựa chọn của đệ tử.  

 

“Đứng dậy rồi nói chuyện~”  

 

Dương Bách Xuyên ra hiệu cho Mông Điềm và hai quỷ tu không cần đa lễ.  

 

Ngay sau đó, hắn hỏi: “Điện Ám Dạ của các ngươi sao lại vắng lặng, âm u như thế?”  

 

Mông Điềm trả lời: “Sư tôn, Điện chủ nói bọn ta là sát thủ của Vân Môn, là cái bóng của Vân Môn. Mỗi một sát thủ đều là sinh linh bước đi trong bóng tối, tu chính là đạo ẩn nấp, không thể để bất kỳ ai phát hiện ra sự hiện hữu của bọn ta, thậm chí là lãng quên sự hiện hữu của bọn ta, đó mới là con đường bọn ta theo đuổi.”  

 

“Vì vậy, Điện chủ yêu cầu mỗi thành viên của Điện Ám Dạ phải luôn ở trạng thái ẩn thân, phải trở thành sát thủ đỉnh cao nhất Tiên Giới, là người âm thầm bảo vệ Vân Môn. Nếu không cần thiết, mọi lúc đều phải duy trì trạng thái ẩn nấp…”  

 

Dương Bách Xuyên nghe Mông Điềm trình bày thì thấy cũng có lý, nếu đây là chủ ý của Tuyết Miêu thì hắn sẽ không can thiệp.  

 

“Được rồi, ta hiểu rồi. Các ngươi tu luyện cho tốt, ta đi đây~” Dương Bách Xuyên cũng không định vào trong.  

 

“Sư tôn không vào trong ngồi một lát sao? Điện chủ đang bế quan, có cần đệ tử đi gọi nàng không?” Mông Điềm hỏi.  

 

“Không cần, ta chỉ đến thăm các ngươi một chút thôi, đừng quấy rầy Tuyết Miêu, ta đi đây.” Nói xong, Dương Bách Xuyên cũng đi luôn.  

 

“Cung tiễn sư tôn~”  

 

…  

 

Dương Bách Xuyên hoàn toàn yên tâm khi giao điện Ám Dạ cho Mông Điềm và Tuyết Miêu quản lý. Kể ra cũng tốt, để người khác quên đi sự tồn tại của điện Ám Dạ, để bọn họ trở thành tuyến phòng thủ trong bóng tối của Vân Môn, đó là chuyện tốt, cho nên hắn sẽ không can thiệp.  

 

Hắn đi đến cấm địa Vân Môn, đỉnh núi nơi cây liễu già cư ngụ.  

 

Nơi này vẫn không có gì thay đổi, chỉ là cây liễu già trên vách đá đỉnh núi nay đã tái sinh, phát triển thành cây liễu cao hàng trăm mét, cành lá xum xuê, không còn là gốc cây khô khi xưa nữa.  

 

Dương Bách Xuyên biết, lão quái vật này lại trở nên mạnh mẽ hơn rồi.  

 

Tiến lên vài bước, Dương Bách Xuyên ôm quyền và nói với cây liễu già: “Vãn bối bái kiến tiền bối~”  

 

“Xào xạc~”  

 

Cành lá của cây liễu già rậm rạp lay động.  

 

Một giọng nói lười nhác của cây liễu già vang lên: “Bản tọa còn tưởng tiểu tử ngươi đã quên luôn sự tồn tại của người tỷ tỷ là ta rồi chứ~”  

 

Dương Bách Xuyên cười nói: “Sao có thể quên được? Nhìn tu vi của tiền bối có vẻ lại tiến thêm một bước rồi, thật đáng chúc mừng, chúc mừng. Không biết hiện tại tiền bối đã đạt tới cảnh giới gì?”  

 

Hắn thuận miệng hỏi một câu.  

 

“Ha ha ha~ Tiểu tử ngươi đang dò la tỷ tỷ đấy à? Có phải trong lòng ngươi đang nghĩ xem có thể để tỷ tỷ làm bảo vật trấn sơn cho Vân Môn được không? Hay là xem thực lực của tỷ tỷ ta hiện giờ có đủ hay không?”  

 

Cây liễu phát ra quầng sáng bảy màu mềm mại, tiếng cười khanh khách của bà ta vang lên, nhưng lại nhìn thấu tâm tư của Dương Bách Xuyên.  

eyJpdiI6InFcL1RMV2h5T2hUaEN4U1lmQ0FtRzlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImduSXJCa20yYmJQcjlHRWtHYWhnUjRvYm5SUXVPZUhrYll6RnFSR1lrcFhxeHJ0eVJ6R3J2bWlzRmFuNlIzVmoiLCJtYWMiOiJkMmJlZGEyNDkyODY2MzRiYTNmZmI5NjYxYmY4NDBkZWQ4NDJhMjkwNjI0ZTFjMWNjNjY2ZTA4MjNlNjk4NjNiIn0=
eyJpdiI6IjZ3eGl6TDRWZ25hYjlsd2N2YnpoN1E9PSIsInZhbHVlIjoiU2hRa3k0ZkpKMDR1eGJZZzRhc3hUTitIN0FLaEZOc0VyQVV1MndCbEdUZ0VZb0tvRFI4YXBVeUwzWXA0Q3V4UUFVVEtLU21ZcEtRcFhuXC95akhwTU9XdWc4Qkg1N2xXbkdqNzhcL2p1TlhRdDJUUnNacnJDZnBOdVhLbkd2UkdqSGUzU1h1Z1pKeWYxcXM2bFl0ZTRKRU9hSUZWOGJ6cXhoWDduWVh6b3YxQlZieU5zSTFwbkxHd1hQeHJxOUQ5blFJSXZBRFFoT0J4Z2FjZWo1bFpLVFRYK3pFREorNDE4dUx0aXVnRDVtKzJSbEkrOUtVWHBVand5cmU0Z3dHNWlCVnRDVjc4bTJrRmlncHUyQWVnTTh6WVpBbmxqbzJPTlcrZWw5d3dNbjRKRlh4dkVTMTBCOWpaOVJUaE16OUhPVExyTStJR0g2RzVCXC9pVUhiUjV4a0VROW5hSDE5cDZVVVhcL0g2WW1RYjBPZ2hPU3loZTBURG9RdVAyTWdMM2xxbGRsdmFxTksxXC9mdG84MndNSnFKZHYzeTNlM1l3WE1VTlJQVzNTSXhkWVBMVUl0REdTU0puTEZHdlpmR2djUHRZcW5YNkgrRmRKSlpLc2duXC9HM2NKem9cL1NvT1E1TkNWVFlmWCt4SHBnR1A3SGlCRlEwaEdpVnRLYlVXS2NwTWF3NUxsVmMwNnYxSDFQVjM2cUpjM3dRU2NUa0M2cTgyQjJZMmxIYmVrb2JEclhDcXVkVGpjM2MzUkZlTEZQSXJXeCt6bzBtY3ZKK2owTE4rcXNpNElQdW1iSVl6K0ZtZ2xRdStiV3dlU3I0VXRYcERnbXluejFjNVVuaFZxdDFcL0JjUU94TTNJR0JlN0tvZVlud1RuTFkwWm9xclNMYStHSzQ0QlZ4MlVYN1NVSTFtcjY1Um00cHZKYVNcL1wvVjJUdEd2NHRoQVpVeGUyT2FmUW93ZVVZQ0RWZz09IiwibWFjIjoiYWNmYWYyNDRkZTJhNTQyMDBiZWIzODFmOWExMzU1OTFiMGUyMTI5MjMwOGE4NjNmY2JhOGVmZTZkNzUwYzQxYSJ9

“Mà hiện tại trong Vân Môn chỉ có Đại sư huynh Vân Trường Sinh của ta là cường giả Tiên Tôn Thông Ngộ nhất trọng thiên, theo ta thấy như thế vẫn chưa đủ, cho nên ta muốn thỉnh cầu tiền bối trấn thủ giúp ta.” Dương Bách Xuyên thẳng thắn nói ra suy nghĩ của mình. 

Ads
';
Advertisement