Một tháng sau, nhị sư huynh đã trở lại, đồng thời còn dẫn theo đồ đệ Lạc Dương của hắn.
Sau lần đầu tiên xuất hiện, nhị sư huynh mang Lạc Dương đi, đến nay đã hơn 3000 năm chưa gặp mặt.
“Tiểu sư thúc.” Lạc Dương cung kính hành lễ.
“Lâu rồi không gặp, không cần đa lễ.” Dương Bách Xuyên mỉm cười nói.
Bây giờ Lạc Dương đã là Tiên Tôn hậu kỳ, điều này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy hơi thất bại.
Nhưng nghĩ lại cũng bình thường, năm đó trong cơ thể Lạc Dương có Ma Thần, sau khi đi theo nhị sư huynh rời đi, dưới sự trợ giúp của nhị sư huynh đã hoàn toàn dung hợp làm chủ cơ thể. Vì vậy chuyện tu vi của Lạc Dương cao hơn hắn cũng là chuyện dễ hiểu.
Tu vi Tiên Tôn hậu kỳ, đây là cảnh giới mà rất nhiều người mất cả đời cũng không thể đạt được, nhưng Lạc Dương lại dễ dàng với tới.
Thậm chí đối với nàng ta, đây chỉ là khởi đầu.
Nói đến cùng thì tình huống của Lạc Dương giống với cây liễu già, đều là sinh linh đến từ Thần giới, trùng tu ở Tiên giới rồi không ngừng khôi phục cảnh giới kiếp trước, cho nên điểm xuất phát của bọn họ vô cùng cao.
Dương Bách Xuyên biết mình không thể so được.
Chỉ có thể thầm hâm mộ trong lòng.
Tinh Thần Tử thấy Dương Bách Xuyên hơi buồn rầu thì cười nói: “Được rồi, tiểu sư đệ, đừng hâm mộ tu vi của Lạc Dương. Ngày nào đó tu vi của Lạc Dương vượt qua người làm sư phụ như ta cũng không kỳ quái, người mất mát phải là ta mới đúng. Đệ nhìn xem, giờ ta mới chỉ là Tiên Tôn đại viễn mãn đỉnh phong mà thôi, mà Lạc Dương đã là Tiên Tôn hậu kỳ, cơ duyên của nàng không phải thứ mà chúng ta có thể so sánh.”
Dương Bách Xuyên nghe nhị sư huynh nói vậy thì bật cười, nghĩ cũng đúng. Lạc Dương là đệ tử của nhị sư huynh, hiện tại chỉ kém hơn nhị sư huynh một cảnh giới nhỏ, người phải buồn rầu mà người làm sư phụ mới đúng.
Nhưng hắn cũng biết nhị sư huynh tu kiếm đạo, công kích của hắn là mạnh nhất, ngày nào đó chờ kiếm đạo của nhị sư huynh nhập thông ngộ thì sẽ trở thành vô địch ở cùng cảnh giới.
Còn Lạc Dương vốn là căn nguyên Ma Thần, nhập thông ngộ cũng là chuyện sớm hay muộn, tương lai lại là một cường giả của Vân Môn.
Dương Bách Xuyên nhìn Lạc Dương rồi cười nói: “Lạc Dương, lần này trở về không đi nữa đúng không? Cuối cùng tông môn của chúng ta cũng tập hợp đông đủ, thành lập vân môn đạo thống, ngươi ở lại giúp sư phụ ngươi được không?”
Trông như hắn đang nói đùa, thật ra có ý ám chỉ. Năm đó hắn biết Lạc Dương có tình cảm với nhị sư huynh, nhưng chỉ chôn sâu dưới đáy lòng, còn nhị sư huynh lại là một thẳng nam thời kỳ cuối, không hề nhận ra tình cảm của Lạc Dương dành cho mình.
Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn giúp Lạc Dương nhưng trước kia Lạc Dương không cho. Nàng ta nói có thể đi theo sư phụ đã rất thỏa mãn, cảm thấy quá đủ rồi, có một số chuyện nói toạc ra lại không đẹp.
Vì vậy Dương Bách Xuyên không nói ra, để bọn họ tự phát triển, nhưng giờ xem ra nhị sư huynh vẫn chưa hiểu ra.
Nhưng hắn cũng không định nói gì thêm, điều duy nhất mà bản thân có thể làm là giúp Lạc Dương một tay, ví dụ như sắp xếp Lạc Dương và nhị sư huynh ở cạnh nhau.
Sau khi trò chuyện một lúc, Dương Bách Xuyên mới hỏi: “Sao rồi, chuyến đi của nhị sư huynh thuận lợi chứ?”
Dương Bách Xuyên đi vào chính sự, Tinh Thần Tử cũng nghiêm túc hơn, hắn vâng lệnh đi mời các tiên môn lớn đến xem lễ, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ mà Dương Bách Xuyên giao cho.
Mời các tiên môn khác đến xem lễ thành lập của một tông môn, đây không phải là chuyện đơn giản, mà có ý chiêu cáo thiên hạ, từ nay về sau đệ tử Vân Môn đi ra ngoài sẽ không có người làm khó dễ, chuyện này rất quan trọng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất