Thực ra mối quan hệ giữa hắn và cây liễu già này rất phức tạp, nhưng nhìn chung thì giữa hai người vẫn hợp tác khá vui vẻ.
Lúc trước, hắn đã từng truyền vào cho cây liễu già một ít lực lượng bán thần để khôi phục pháp lực. Sau đó, cây liễu già đã dùng ba chiếc lá bản mệnh của mình và hợp lực với Hắc Liên để cứu hắn khỏi lực phản phệ trong thần điện Càn Khôn. Rồi đến sau này, hắn lại dùng nước Sinh Mệnh để đền đáp cho cây liễu già.
Kết quả là nước Sinh Mệnh quả thật có hiệu quả kỳ diệu đối với cây liễu già, giúp bà ta hồi phục cực kỳ nhanh chóng, một lần nữa nảy mầm sinh trưởng, mọc ra những cành lá mới.
Thế nhưng, nước Sinh Mệnh lại có tác dụng khống chế với tất cả Yêu tộc – khi ấy cây liễu già đã nhìn ra điều này, nhưng vẫn uống nước Sinh Mệnh của hắn, đồng nghĩa với việc hắn đã có thể khống chế được cây liễu già.
Thế nhưng có một điều khiến Dương Bách Xuyên không thể hiểu nổi, đó là dù cây liễu già đã dùng nước Sinh Mệnh của hắn, nhưng hắn lại hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của nước Sinh Mệnh còn tồn tại trên người bà ta.
Điều này khiến Dương Bách Xuyên luôn phải dè dặt mỗi khi đối mặt với cây liễu già, không dám có chút tâm tư mờ ám nào. Trong lòng hắn, lão yêu quái này vẫn thâm sâu không lường được.
Vì vậy, dù hai người từng có mối quan hệ khá tốt, lại cùng sống trên một địa bàn, nhưng mỗi khi có việc cần, hắn vẫn phải cung kính bàn bạc với cây liễu già.
Sau khi hắn nói xong, cây liễu già bật ra tiếng cười khanh khách nói: “Gọi một tiếng tỷ tỷ nghe xem nào? Ta đã bảo tiểu tử ngươi đừng gọi là tiền bối tiền bối mãi như thế, tỷ tỷ ta đâu có già, bảo ngươi gọi tỷ tỷ mà sao không nghe vậy?”
“Ách…”
Đối mặt với câu nói chẳng đầu chẳng đuôi của cây liễu già, Dương Bách Xuyên cảm thấy bối rối.
Nhưng mà…
“Tỷ tỷ~”
Ngay giây sau, hắn không hề do dự mà gọi ngay.
Ai bảo hắn cảm thấy lão yêu quái này ngày càng đáng sợ hơn chứ?
Rất mạnh, cảm giác còn mạnh hơn cả Đại sư huynh.
“Khà khà khà… đệ đệ ngoan… ha ha ha~”
Cây liễu già phát ra tiếng cười quái dị.
Dương Bách Xuyên biết rõ, lão yêu quái này có tính cách thay đổi thất thường, nghe tiếng cười kỳ quái kia, hắn không dám lộ chút bất mãn nào.
Trước tiên cứ làm bà ta vui đã rồi tính.
Đợi bà ta cười đã rồi mới dừng lại, nói: “Được rồi, tỷ tỷ đồng ý với ngươi, mà không đồng ý cũng không được. Tiểu hỗn đản ngươi cho tỷ thứ nước kia có ẩn chứa lực lượng nguyền rủa, tỷ tỷ ta dốc toàn lực hóa giải mà chỉ giải được bảy phần, vẫn còn ba phần tồn tại trong cơ thể. Tỷ tỷ biết ba phần còn lại vẫn có thể ảnh hưởng đến tỷ tỷ, chỉ cần ngươi khẽ động tâm thì lực lượng đó sẽ lập tức có tác dụng.”
“Nhưng mà nói thật, tỷ tỷ thật sự không thể từ chối nổi giọt nước đó, nó có tác dụng rất lớn giúp tỷ tỷ khôi phục thần thể. Tiểu tử ngươi vốn không phải người xấu, chuyện này tỷ tỷ nói thật đấy.”
“Nhưng ngươi cũng đừng nghĩ có thể khống chế hay ảnh hưởng gì đến tỷ tỷ cả, nếu không tỷ tỷ sẽ trở mặt vô tình với ngươi. Ha ha, còn việc ngươi muốn biết tu vi của tỷ tỷ à? Nói thế nào nhỉ, Tiên Giới ấy mà, trong mắt tỷ tỷ chẳng là cái thá gì.”
“Tỷ tỷ đây là sinh linh Thần Giới, đang trong quá trình khôi phục… Sớm muộn gì cũng sẽ trở về Thần Giới. Thế nên ngươi đừng đoán tu vi của tỷ tỷ làm gì. Tóm lại tỷ chỉ cam đoan với ngươi, tỷ tỷ sẽ đảm bảo an toàn của mảnh đất Vân Môn này của ngươi, cho dù là sư phụ của ngươi đến, tỷ tỷ cũng dám đánh cho một trận với lão ta.”
“Còn những chuyện khác thì tuyệt đối đừng làm phiền đến tỷ tỷ, tỷ tỷ ta không có chút hứng nào đối với mấy chuyện của Tiên Giới các ngươi đâu, tỷ tỷ ở đây chỉ là nghỉ ngơi một chút thôi. Sẽ có một ngày, tỷ tỷ ta quay về Thần giới đấy. Tỷ tỷ ta là Thần, không phải Tiên nhân của Tiên Giới các ngươi, thế nên đừng hỏi tu vi của tỷ tỷ là cảnh giới gì, đừng lấy Tiên nhân ra để so sánh với tỷ tỷ ta, không thể nào so sánh được đâu. Nói vậy ngươi hài lòng chưa?”
Cây liễu già vừa cười vừa nói, giọng điệu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng khi nói đến Tiên Giới thì bà ta hoàn toàn tỏ vẻ khinh thường Tiên Giới. Có thể nói trong mắt bà ta, sinh linh Tiên Giới hay thậm chí là những cường giả gọi là đỉnh phong cũng chẳng đáng để bà ta để mắt tới.
Nghe thì có chút khó chịu, nhưng Dương Bách Xuyên cũng đã có được câu trả lời mình muốn, hắn mỉm cười nói: “Vậy thì đa tạ tỷ tỷ. Sau này, Vân Môn ta sẽ nhờ tỷ tỷ trấn thủ. Trong lễ mừng khai môn của Vân Môn, ta sẽ ghi công lao của tỷ tỷ vào lễ mừng, để đời đời đệ tử Vân Môn đều ghi nhớ ân tình của tỷ tỷ.”
“Tỷ tỷ không cần những người khác ghi nhớ ân tình, nhưng tiểu tử ngươi đừng có quên là được, điều tỷ tỷ cần chính là Dương Bách Xuyên ngươi nhớ ơn tỷ tỷ là được. Thôi được rồi, không có chuyện gì thì đi đi, đừng làm phiền tỷ tỷ tu luyện.”
Trong tiếng cười giễu cợt, cây liễu già đã hạ lệnh đuổi khách.
Dương Bách Xuyên cung kính cáo lui.
Thực ra hắn có thể mơ hồ cảm nhận được sự cường đại của cây liễu già như một đại dương mênh mông.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất