“Chậc ~ Khen ngươi một câu mà ngươi tưởng thật ~” Phi Hùng nghe xong liền bĩu môi, ánh mắt đầy khinh thường như đang nói ‘ngươi có não không vậy.’
“Nhóc con kia! Ngươi nói cái gì đấy? Muốn ăn đòn đúng không?” Cá Chạch tai thính, nghe xong lập tức nổi giận.
Nhóc con rụt cổ, vội cười nịnh: “Lão đại Cá Chạch đừng giận! Ý của ta là lão đại uy phong thần võ, pháp lực vô biên, sau này ta xin theo lão đại xông pha ~”
Bây giờ gấu yêu đã biết được thân phận thực sự của gấu yêu, không ngờ lại là Côn Bằng.
Dù sao thì gấu yêu cũng là dị chủng hồng hoang, có ký ức truyền thừa cổ xưa, nó không xa lạ gì với Côn Bằng trong truyền thuyết, nhưng lại chưa từng gặp qua. Sau khi biết được thân phận của Cá Chạch, đương nhiên không dám lỗ mãng.
Hơn nữa suýt chút nữa nó đã bị Côn Bằng ăn mất, cái chết cận kề khiến tim nó bây giờ vẫn còn đập thình thịch. Nếu không phải Dương Bách Xuyên ngăn cản thì nó đã thành món lót dạ của Côn Bằng rồi!
Thái độ của nó với Côn Bằng là vừa sợ vừa hận.
Hiện tại nó đã trở thành tiểu đệ của Dương Bách Xuyên, nhóc con chỉ dám nói xéo Cá Chạch chứ không dám đối đầu chính diện.
Gấu yêu biết mình vừa mới quy phục Dương Bách Xuyên, đương nhiên địa vị không thể nào so sánh với Côn Bằng, nó hiểu rõ tình hình, vậy nên lời vừa rồi xem như thừa nhận địa vị lão đại của Cá Chạch, thỏa mãn lòng hư vinh của con hàng này.
Quả nhiên, Cá Chạch nghe xong lập tức phổng mũi.
“Sau này cố gắng, ngươi chuyên tâm phò tá chủ nhân, có gì không hiểu cứ hỏi ta!” Cá Chạch vui vẻ nhập vai lão đại, trong lòng lâng lâng sung sướng.
“Vâng vâng, sau này ta nhất định sẽ cố gắng giúp chủ nhân, đương nhiên tất cả đều nghe theo lão đại sắp xếp.” Gấu yêu ranh mãnh, miệng lưỡi lưu loát gấp mười Cá Chạch.
Dương Bách Xuyên thấy vậy nhưng không nói gì. Với hắn mà nói, tiểu đệ có tinh thần cạnh tranh là chuyện tốt. Kệ bọn họ đi, nhưng trong lòng lại thầm mặc niệm cho Cá Chạch, chưa biết chừng sau này bị nhóc con bán đi còn vui vẻ đếm tiền giùm nó.”
Cá Chạch rất hài lòng với thái độ của gấu yêu, nó đắc ý nói: “Vậy chuyện trước kia ngươi lừa ta xí xóa. Nhưng ta cũng bị đám ong mật hành hạ, mặc dù không quá đáng ngại nhưng cũng tốn sức. Bây giờ có phải ngươi nên lấy mật ong ra cho ta…À không đúng, cho ta và chủ nhân cùng thưởng thức?”
Dương Bách Xuyên nghe vậy thì bật cười, trong lòng hắn thầm nghĩ: “Hóa ra Cá Chạch không ngu đến nỗi vô phương cứu chữa, còn biết đòi lợi ích, cũng có chút tiền đồ.”
Nhóc con nghe vậy thì méo cả miệng, nhưng dưới ánh mắt đe dọa của Cá Chạch, nó vội vàng nói: “Nên mà, nên mà! Chủ nhân và lão đại đợi một chút, ta đi lấy ngay đây !”
Nói xong, thân hình mũm mĩm của nó lóe đỏ rồi biến mất. Dương Bách Xuyên phát hiện nó chui vào thân cây khổng lồ, hóa ra bên trong gốc cây này là nhà của nó.
Hắn lên tiếng: “Nhóc con, ngươi thu dọn đồ đạc đi, sau này ta đưa ngươi ra khỏi Tiểu Hồng Hoang.
Nếu hắn đã thu phục được con gấu yêu này thì sẽ đưa nó đi theo, không để nó tiếp tục ở nơi này.
Một lát sau, nhóc con bước ra, mắt đỏ hoe: “Chủ nhân...sau này chúng ta đi đâu?”
Vừa nói nó vừa lấy ra một cái hũ bằng gỗ đưa qua: “Đây là mật ong, chỉ còn một hũ này thôi ~”
Dương Bách Xuyên không khách khí nhận lấy. Hắn biết thứ mật ong mà nhóc con trân trọng chắc chắn không tầm thường.
Hắn mở nắp rồi nói: “Yên tâm, sau này ta đưa ngươi về Vân Môn, tiên môn của chủ nhân nhà ngươi, tha hồ đồ ngon cho ngươi ăn không hết, đây là…”
Ngay khi hắn mở hũ ra, bên trong quả nhiên là mật ong, nhưng mùi hương này khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc.
Trong đầu hắn lập tức nhớ về ký ức năm xưa ở Lam Tâm Hoa Viên.
Lam Tâm Hoa Viên do Lam Tâm Tiên Vương xây dựng cũng có mật ong, hơn nữa còn có mật ong thủy tinh, ở đó hắn đã lấy được truyền thừa của Lam Tâm Tiên vương – Phương Thốn Càn Khôn.
Hắn quen biết với Lục Nhĩ Mi Hầu và Cửu Sí Phong Vương, Cửu Nhi tỷ tỷ ở Lam Tâm Hoa Viên.
Khi hắn mở hũ, mùi mật ong bay ra…y hệt với mùi mật ong năm xưa!
Hắn lập tức nghĩ tới Phong Tiên Cửu Nhi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất