Nước Sinh Mệnh chưa bao giờ làm Dương Bách Xuyên thất vọng.
Sau khi cho Phi Hùng (gấu biết bay) uống một giọt nước Sinh Mệnh, con thú dị chủng này lập tức quy phục. Không quy phục cũng không được, Dương Bách Xuyên kích hoạt linh lực trong nước Sinh Mệnh, Phi Hùng lập tức trở nên sợ hãi.
“Phục chưa?”
Dương Bách Xuyên thản nhiên hỏi con gấu đang nằm bẹp dưới gốc cây.
“Phục chưa?” Côn Bằng thu nhỏ thành ba mét, nó ngồi xổm bên cạnh Dương Bách Xuyên, ra oai theo kiểu cáo mượn oai hùm.
“Phục... phục rồi ~” Phi Hùng yếu ớt đáp.
“Phải gọi ta là gì?” Dương Bách Xuyên bật cười.
“Chủ nhân ~ Chủ nhân!” Phi Hùng vội vàng trả lời.
“Được rồi, đứng dậy đi, biết phép tắc là tốt.” Dương Bách Xuyên rất hài lòng với thái độ của Phi Hùng lúc này.
Ngay sau đó, toàn thân Phi Hùng lóe lên ánh sáng đỏ, nó biến trở lại thành hình dáng mập mạp, tròn trịa như lúc đầu. Ngoại trừ đôi mắt láo liên lấm lét đã phá hỏng vẻ ngây thơ trên khuôn mặt thì nhìn nó vẫn như một đứa bé mười tuổi ngốc nghếch, đáng yêu.
Nhưng thực ra, đây là một lão yêu tinh đã tu luyện không biết bao nhiêu năm tháng.
“Có tên không?” Dương Bách Xuyên hỏi Phi Hùng.
“Thưa chủ nhân, không có.” Phi Hùng lắc đầu.
“Vậy thì gọi là Nhóc Con đi ~”
Dương Bách Xuyên đặt tên tùy ý, đương nhiên, nói nghiêm túc thì hắn chỉ đang đặt biệt danh cho Phi Hùng mà thôi.
“Ta không muốn!” Phi Hùng không do dự lắc đầu.
“Quyết vậy đi, phản đối vô hiệu, từ giờ gọi ngươi là Nhóc Con.” Dương Bách Xuyên rất bá đạo, không cho gấu yêu cơ hội thương lượng.
Lúc này, Cá Chạch ở bên bật cười: “Ngươi nên biết đủ đi, đại gia ta đường đường là Côn Bằng còn bị gọi là Cá Chạch, gọi ngươi là Nhóc Con nghe còn hay hơn nhiều, haha ~”
Cá Chạch vốn luôn canh cánh vì cái tên của mình, nhưng sau khi nghe Dương Bách Xuyên đặt tên cho Phi Hùng, trong lòng nó cũng thấy cân bằng hơn.
Thật là sung sướng!
“Ta...” Phi Hùng, à không, giờ phải gọi là Nhóc Con, nó cảm thấy ấm ức, nhìn Dương Bách Xuyên đang trợn mắt, Nhóc Con miệng mếu máo, nước mắt ngân ngấn. Sao các người có thể bắt nạt gấu như vậy.
Các người cùng nhau đánh ta thì thôi đi, bắt ta quy phục ta cũng nhận rồi, nhưng đến cái tên cũng không cho ta quyền lựa chọn?
Bắt nạt gấu quá đáng!
“Đừng có khóc! Còn giở trò nữa là ta đánh gãy cái chân gấu của ngươi.”
Dương Bách Xuyên quát Phi Hùng. Hắn biết rõ, thằng nhóc béo tròn này bề ngoài ngây thơ đáng yêu, nhưng bên trong lại cực kỳ tinh ranh, thông minh lanh lợi hơn Cá Chạch chỉ biết ăn kia rất nhiều, giờ lại giả bộ đáng thương.
“Vâng... chủ nhân.”
Ngay lập tức, nước mắt bỗng mất sạch, vẻ mặt trở lại bình thường, ngoan ngoãn đứng nghiêm chỉnh trả lời.
Dương Bách Xuyên thầm cười lạnh, con hàng này quả nhiên là tinh ranh, biết dùng vẻ bề ngoài dễ thương để lừa người ta thương hại. May mà hắn là nam nhân, nếu đổi thành nữ nhân thì hôm nay hắn cũng sẽ bị nó lừa.
Không được, phải dặn sư tỷ cẩn thận, đừng để sau này nó lại gây ra chuyện.
...
Thu phục được một nhóc con Phi Hùng cấp Đại Tiên Tôn, tâm trạng Dương Bách Xuyên vui phơi phới. Tất nhiên, công lớn nhất thuộc về Cá Chạch.
Nếu không nhờ những minh văn trói buộc quỷ dị của Cá Chạch khóa chặt, khiến gấu yêu không thể nhúc nhích, hắn cũng không dễ dàng đưa giọt nước Sinh Mệnh vào trong miệng nó, từ đó khống chế tính mạng, bắt gấu yêu phải ngoan ngoãn nghe lời.
Dương Bách Xuyên hiếm khi khen ngợi Cá Chạch: “Cá Chạch làm tốt lắm, lần này lập công, trở về ta sẽ thưởng cho ngươi, đánh một trận đã thi triển được phong thái của Côn Bằng, sau này tiếp tục cố gắng.”
Dù là người hay yêu thì đều thích được khen. Một con Côn Bằng tâm trí còn non nớt cũng không ngoại lệ. Trước đó, suýt chút nữa nó đã nuốt chửng Phi Hùng, món ngon dâng đến tận miệng nhưng lại bị chủ nhân ngăn lại. Mặc dù không dám cãi, nhưng trong lòng vẫn ấm ức.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất