Vút!
Lúc này, Thần Toán Tử đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, anh nhìn ông ta nói: “Nơi này là đâu?”
“Ngươi không biết nơi này là đâu? Ngươi chỉ cần biết ở nơi này, bất cứ mọi chiêu thức của người đều không thể thi triển ra được, sư phụ của ngươi cũng không cứu được ngươi.”
“Nếu ngươi muốn chết nhanh một chút thì hãy ngoan ngoãn giao những thứ mà bổn tọa muốn ra đây, nếu không thì bổn tọa sẽ có mọi cách khiến ngươi sống không bằng chết, thậm chí còn khủng khiếp hơn Đại Mệnh Vận Thuật mà ngươi từng chịu.”
Thần Toán Tử nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt lạnh tanh, những biểu cảm khác vẫn không hề có bất kỳ sự thay đổi và dao động nào.
“Vậy à? Ta lại muốn xem thử những chiêu trò của ông đấy.”
Diệp Phàm hậm hực đáp lại, đồng thời trong lòng cũng gọi Tiểu Thương nhưng không có lời phản hồi nào. Trong khoảng không gian này, hắn thậm chí còn mất cả liên lạc với khí linh của tháp Thương Khung.
Rầm!!!
Lúc này, Thần Toán Tử liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái, một nguồn sức mạnh bí ẩn trong không gian mờ ảo bắn tới và bay vào người hắn.
Diệp Phàm lập tức cảm thấy sức sống trong cơ thể đang nhanh chóng hao mòn, cả người hắn giống như đang nhanh chóng già đi. Các cơ quan trong người điên cuồng suy yếu hẳn đi, hắn lại không thể làm được gì, trông có vẻ chỉ có thể trơ mắt đứng chờ cái chết đang đến gần.
Tình huống này vô cùng đáng sợ đối với bất cứ người nào, nó đủ để khiến người khác lo lắng sợ hãi, không có cách nào chấp nhận được. Ngay cả sắc mặt Diệp Phàm cũng trở nên khó coi, hắn không ngừng thôi thúc sức mạnh trong người để ngăn cản sức sống bắt đầu hao mòn nhưng lại không làm được.
Không biết đã qua bao lâu, đầu tóc của Diệp Phàm đã bạc phơ, da dẻ trên mặt và cả người hắn đều nhăn nheo hẳn đi. Hắn rũ rượi gục xuống đất, dáng vẻ gần đất xa trời như một kẻ đã bước một chân vào quan tài.
“Ngươi còn không chịu giao Thiên Cơ Đồ và bàn tính Thiên Cơ ra à?”
“Chỉ cần ngươi giao hai thứ này ra thì bốn tọa có thể không giết ngươi, tha cho ngươi một mạng.”
“Bây giờ mạng sống của ngươi chẳng còn bao nhiêu nữa, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi đấy, ngươi xác định không muốn trân trọng nó à?”
Diệp Phàm thoi thóp nằm dưới đất nhìn vào Thần Toán Tử, nhưng vẫn không hề lên tiếng.
Soạt!
Thần Toán Tử đột nhiên vung tay một cái, một bóng người chợt xuất hiện tại nơi này, đó chính là Tần Ngọc Khanh. Ông ta đang bóp cổ nhấc bổng bà ấy lên, đối phương không ngừng vùng vẫy, trên gương mặt tái nhợt hiện lên vẻ đau đớn.
“Mẹ!!!”
Diệp Phàm nhìn thấy mẹ mình thì dùng sức hét lên.
“Bây giờ ngươi chịu giao ra chưa?”
“Nếu ngươi không chịu giao ra, vậy thì ta đành phải tiễn mẹ ngươi lên đường thôi.” Thần Toán Tử lạnh lùng nhìn hắn nói.
Trong lúc nói chuyện, bàn tay đang bóp lấy cổ Tần Ngọc Khanh càng dùng sức khiến đối phương có thể ngừng thở bất cứ lúc nào.
Diệp Phàm siết chặt hai tay, vẻ mặt méo mó, trong mắt tràn ngập sự giận dữ và uất ức vô tận, hắn nghiến rằng thốt lên với đối phương: “Ta giao!”
Vút!
Trong mắt Thần Toán Tử lóe lên một tia sáng, ông ta nhìn vào hắn: “Giao Thiên Cơ Đồ và bàn tính Thiên Cơ ra đây, đồng thời nói cho ta biết cách không chế hai báu vật này.”
Ông ta không thẳng tay giết chết Diệp Phàm và cướp lấy hai món báu vật này, mà khiến hắn chủ động giao ra là vì ông ta muốn nhìn cách đối phương điều khiển chúng. Nếu giết chết đối phương thì hai món báu vật này sẽ tự động rời đi, ông ta sẽ rất khó để khống chế chúng.
Vút! Vút!
Không lâu sau, Thiên Cơ Đồ và bàn tính Thiên Cơ đã xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, hắn nhìn vào mẹ mình, trong lòng tràn ngập cảm giác bất lực. Hắn căm hận bản thân không đủ mạnh, không thể bảo vệ mẹ mình.
“Ta có thể đưa hai thứ này cho ông, nhưng nếu ông dám đụng vào mẹ ta, dù ta có biến thành quỷ cũng sẽ không tha cho ông!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất